Thiếp sợ người trong nhà chất vấn, cho nên liền vẽ một cái giả trên ngực.
Hiện tại đã gả cho vương gia, tự nhiên liền không cần lại che giấu nữa.”
Thủ cung sa, sau khi trải qua việc nam nữ sẽ biến mất không thấy.
Ở trên người Lãnh Băng Nguyệt, bản thân mơ hồ nhớ, đã từng nhìn thấy ba lần.
Lần thứ nhất, sau khi nàng ta cố ý rơi xuống nước.
Lần thứ hai, nàng ta vừa mới gả vào vương phủ, vào lúc hai người say rượu tai nóng.
Lần thứ ba, nàng ta bí mật xông vào suối nước nóng, trần truồng câu dẫn hắn.
Lúc đó, thủ cung sa vẫn còn.
Một lần cuối cùng quần áo xộc xệch đối mặt với hắn, chắc là vào đêm trung thu, ở trên xe ngựa.
Chẳng qua bởi vì là trong đêm, mờ mịt không rõ, lại thêm lúc đó thẹn quá hoá giận, không chú ý đến có còn hay là không.
Lãnh Băng Nguyệt có lẽ cho rằng hắn không hề để ý, nàng ta không biết, xích liên ấn ký này chính là một giọt máu trong tim hắn.
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng: “Vẽ một cái? Sau khi rơi xuống nước vậy mà cũng không mơ hồ chút nào? Lẽ nào ngươi đã quên rồi, bổn vương lần đầu tiên gặp ngươi, là sau khi ngươi rơi xuống nước? Sau đó ở trong suối nước nóng cũng từng chính mắt nhìn thấy.”
Lãnh Băng Nguyệt nghẹn họng.
“Bổn vương vẫn thật là ngu ngốc, vậy mà nhận nhầm thủ cung sa thành vết bớt, mắt cá mà tưởng trân châu, một vết thủ cung sa đã dối lừa ta lâu như vậy.”
Lòng Lãnh Băng Nguyệt nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893183/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.