“Nếu Phong nhi và Băng Cơ đã xin cho nàng, thì trẫm cũng không bức hỏi nàng nữa, nhưng vụ án này nhất định phải nghiêm túc điều tra đến cùng, nhất định phải trả lại cho nàng sự trong sạch. Từ hôm nay trở đi, tạm thời tước đoạt phượng ẩn nắm giữ lục cung của nàng, giao cho Huệ phi và Lâm phi nắm giữ. Nàng mau phối hợp tìm ra người hãm hại Huệ phi, đưa ra lời giải thích đi”
Hoàng hậu không dám lên tiếng, còn phải ấm ức tạ ơn.
Cổ trên người Huệ phi là thuốc trừ bệnh, trong chốc lát không khác gì người bình thường. Thái giám phụ trách thẩm vấn Cẩm Ngu tiến vào, bẩm báo với hoàng đế: "Khởi bẩm hoàng thượng, Cẩm Ngu công chúa nói cái gì cũng không chịu thừa nhận, nàng ta nói, trừ phi Phong vương gia qua đó.”
Gân xanh trên trán Mộ Dung Phong nhảy dựng lên, không cần suy nghĩ: “Không đi!” Hoàng đế giận dữ hừ: “Một đám rác rưởi, miệng của một nữ nhân mà không thể cạy được sao?” Thái giám mồ hôi đầm đìa, liên tục kêu tha mạng.
Lãnh Băng Cơ hiểu được, Cẩm Ngu là người của Na Trát Nhất Nặc, có lẽ tính mạng vẫn còn nằm trong tay của Na Trát Nhất Nặc, muốn nàng ta khai ra tất cả mọi chuyện, tìm lấy hình phạt, thật đúng là vô ích.
Nàng nhìn Mộ Dung Phong bên cạnh, tiến lên một bước: “Hoàng thượng, chi bằng để Băng Cơ đi nói với Cẩm Ngu vài câu?”
“Không được!” Mộ Dung Phong như định đóng vào sắt: “Người này quá nguy hiểm”
"Không sao, ta không đến gần nàng ta là được." Lãnh Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893155/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.