Trong đầu Như Ý vang lên một trận ầm ầm, chịu đựng sự kích động, hậu quả gì cũng bất chấp, trực tiếp đâm vào, cuồng loạn mà ầm ĩ, suýt chút nữa thì ảnh hưởng đến mạng người.
Lúc này, xung quanh có một đám người bao vây xem náo nhiệt, huơ tay múa chân, nói chuyện sôi nổi. Kim Vũ mặc thường y đã bỏ chạy. Như Ý tức giận bại hoại, ngồi ở Lâm Lang Các gào khóc một trận.
Khóc xong thì lau nước mắt, đứng dậy, xoay người rời đi. Na Trát Nhất Nặc thấy vậy cười tủm tỉm với đôi mắt đỏ bừng, có ý giận dữ chặn lại trên đường phố, mở miệng nói: “Phò mã gia đã bị mê hoặc tâm trí, ta có thể chữa”
Như Ý vốn không biết Na Trát Nhất Nặc.
"Ngươi là ai?"Nàng chằm chằm nhìn nàng ta với sự cảnh giác.
Một thân trang phục tây vực phong tình của Na Trát Nhất Nặc rất nổi bật, một cái nhún vai, cũng đủ khiến đồ trang sức bạc trên đầu vang lên.
"Công chúa Nam Chiếu Na Trát Nhất Nặc”
Đối với thân phận này, Như Ý cũng không xa lạ gì, trận đấu sức giữa nàng ta và Lãnh Băng Cơ, cũng đã nghe nói qua.
Nàng ta nhìn Na Trát Nhất Nặc từ trên xuống dưới: "Mặc dù người đã thua dưới tay Lãnh Băng Cơ, nhưng nghe nói, cố thuật của người quả thật rất lợi hại. Nhưng tại sao người lại muốn giúp ta?
"Sau này ta còn phải ở lại Trường An, có thêm một người bạn, có phải là tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ địch không” !Như Ý không nói gì, đối với một nàng công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893153/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.