Có câu có bệnh thì vái tứ phương, Na Dạ Bạch hoàn toàn tin tưởng, không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Chấp nhận, khi nào có thể bắt đầu chữa bệnh?”
"Sứ thần Nam Chiếu của ngươi hai ngày nữa sẽ đến Thượng Kinh, sau khi hòa đàm ta sẽ sắp xếp thời gian chữa bệnh cho ngươi.
Na Dạ Bạch cười sảng khoái: "Bản Thái tử quả nhiên không nhìn lầm người, ngay từ đầu tại đã biết người nhất định sẽ có cách” Lãnh Bằng Cờ chớp chớp mắt: "Ngươi vì lợi ích của bản thân mà khơi mào chiến tranh giữa hai nước, khiến không biết bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng, nhiều thành trì của Nam Chiểu thất thủ, phải thần phục Trường An mới có thể bảo vệ được cuộc sống bình yên của con dân Nam. Chiếu và vương vị này. Na Dạ Bạch, làm sao ngươi có thể không mảy may hối hận như vậy?
Đối mặt với lời chỉ trích của Lãnh Băng Cơ, Na Dạ Bạch không chút để tâm: "Giang sơn Nam Chiếu là nhà của ta, chỉ khi Na Dạ Bạch ta an toàn ta mới có thể bảo vệ bọn họ, giữ vững giang sơn. Mọi hy sinh đều không có gì không xứng đáng.
Na Dạ Bạch không hề che đậy sự thật rằng hắn hành động vì lợi ích bản thân, cảm thấy hy sinh Nam Chiều cũng là chuyện đương nhiên.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy mình và hắn ta không còn gì để nói, để lại dược đủ dùng trong hai ngày, dặn dò các bước chuẩn bị sau đó đứng dậy rời đi.
Ở lại thêm sợ rằng không thể cứu người, sợ rằng nàng sẽ không nhịn được mà giết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893132/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.