Mộ Dung Phong thấy hoàng để rút lui, một xoài bước từ bên ngoài bước vào. Hôm nay vở kịch này hắn không có cách nào tham gia, có hẳn ở đây, liền không hát nổi: "Nghe nói phụ hoàng một lần nữa ban hôn cho chúng ta?” Lãnh Băng Cơ có chút kỳ quặc cười: "Là ban hôn,tự mình xem đi” Mộ Dung Phong không hiểu sao cả nhận lấy trong tay, đọc từng câu từng chữ, đọc đến cuối cùng cũng sửng sốt: "Không có niêm phong?” Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nhún nhún vai, chế nhạo Mộ Dung Phong: "vốn dĩ hai người chúng ta cũng không có bái đường, hiện giờ ngay cả thánh chỉ ban hôn cũng là giả. Cũng tốt, lần sau hòa ly chỉ cần trực tiếp cùng nhau đồng ý là được, không cần tốn sức viết cái sách hòa ly gì”. "Hòa ly?"Mộ Dung Phong hơi nheo mắt lại, trong lời nói mang ý uy hiếp. Lãnh Băng Cơ rụt cổ, ngụy biện nói: "Lần sau, lần sau có nghĩa là tên của một người, không phải ta.” Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng. Lời nói của Lãnh Băng Cơ khiến hắn cảm thấy rất khủng hoảng, cảm thấy vịt nấu chín cũng có thể bay. Tuy nói mình che nắp nồi nghiệm trận chờ đợi, nhưng đã béo khỏe mà hương thơm lại hấp dẫn bốn phía thế này, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Thật đau đầu. Lão gia tử nhà mình chắc chắn là cố ý, cưới vợ sao lại khó như vậy? Vương phủ, bởi vì Lãnh Băng Cơ trở về, đã trở nên náo nhiệt ồn ào, rất nhiều bạn cũ lên đưa thiệp chúc mừng, đến trước bái kiến. Cửa ra vào như thành phố, khác nhau một trời một vực so với sự vắng như chùa bà đanh của mấy năm trước. Lãnh Băng Cơ trải qua mấy năm làm việc chăm chỉ trên thương trường, hiểu được sự trống trãi và thất vọng, không còn đặt điều mình thích và không thích lên mặt nữa, trong những người này đều có ý định riêng của họ. Nghênh đón đưa đến phòng, thể hiện đầy đủ phong thái của nữ chủ nhân Vương phủ. Cừu Thiếu Chủ không có việc gì liền ngồi ở đầu tường, lấy ra cây sáo ngọc, tiếng thổi thảm thiết nghẹn ngào, nồng nàn mà chuyên chú. Giai điệu buồn triền miên, như đang tố cáo sự bạc tình của Lãnh Băng Cơ thể hiện một cách đầy đủ và sâu sắc nỗi hận thầm kín. Một chiếc váy đỏ tung bay trong gió, đặc biệt là bông hoa bỉ ngạn trên vạt áo, đã làm say mê ánh mắt của các nha hoàn trong vương phủ. Các tiểu nha đầu vô tâm làm việc, đi từng vòng từng vòng ở trong viện vương phủ, cạnh tóc mai đều có gắn một hoa ngọc trai rất đẹp, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Cừu Thiểu Chủ. Trên thế gian, hiếm thấy có người đàn ông đẹp phong nhã giống như thế này, hơn nữa lại giàu có, lại có tình yêu, đối với Tiểu Vân Triệt thì cẩn thận che chở như vậy. Đi đâu để có thể tìm được một người tốt như vậy? Cũng không tham lam, hắn vung tay liền mua được nhiều căn nhà như vậy, chỉ cần, tự cho mình một căn phòng, kim ốc tàng kiều là đủ rồi. Mùa này ở Kỳ vương phủ, ngập tràn sắc xuân,cực kì rộn ràng rực rỡ. Địa lợi nhân hòa, hai nha đầu tạm thời phụ trách quản lý việc làm ăn của nàng trải rộng khắp Trường An, ngày nào cũng tới Thượng Kinh, phụ trách bảo vệ Tiểu Vân Triệt. Thượng Kinh khác với Giang Nam, Lãnh Băng Cơ vừa trở về, liền nhắc tới mười hai phần cảnh giác đối với sự an toàn của Tiểu Vân Triệt, một Phượng Lôi Ngọc rõ ràng quá yếu kém, huống chi,còn đòi hỏi nàng phải chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Cừu Thiếu Chủ. Hàng ngày Băng Cơ cần xử lý quá nhiều chuyện tầm thường, cần trợ lý đắc lực ở bên cạnh giúp đỡ. Thận trọng tháo quát đúng thời điểm, bản lĩnh cũng tốt, bản thân có thể yên tâm giao phó. Hai ngày nay Vụ phó tướng và quản sự trong phủ thật thần bí, không biết đang bận cái gì. Ngay cả Nhi Nhi và Điêu ma ma mấy người này cũng đang bận rộn, đang thì thầm nói với nhau, vừa nhìn thấy nàng đến gần lập tức im lặng. Lãnh Băng Cơ cảm thấy, nhất định bọn họ đang có chuyện giấu mình. Nói với Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong trịnh trọng nói nàng đa nghi. Nàng dành thời gian đi Quốc Công phủ, thăm lão thái quân. Bây giờ lão thái quân đã có chút hồ đồ, có triệu chứng mất trí, nói chuyện lộn xộn. Nhưng khi nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, lại khó có thể có được, tỉnh táo, minh mẫn, túm lấy tay Băng Cơ liền rơi nước mắt. Nhưng khi Tiểu Vân Triệt đi lên, ngoan ngoãn gọi bà nội, bà ấy lại trở nên hồ đồ, quay mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: "con còn có thai, không có việc gì cũng không cần thường xuyên tới đây, giữ cơ thể tốt mới quan trọng. Trong tương lai, cũng sinh ra một đứa bé ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy. Ký ức của người già dường như vẫn còn ở lại năm năm trước đây. Băng Cơ vẫn còn là một đứa trẻ vô tư. Điều này làm cho Băng Cơ trong lòng rất khó chịu, nhưng lại bất lực. Truyện Ngôn Tình Trở lại Kỳ Vương phủ, Lãnh Thanh Hạc tự mình đến, nói tướng gia nhớ cháu, đón nàng về Tướng phủ, ở lại vài ngày. Mình đi cũng đã năm năm, lần trước trở về Tướng phủ, ngồi chưa nóng ghế, lại phải cùng người nhà nóng lòng trở về. Thấy Mộ Dung Phong, mang theo Tiểu Vân Triệt trở về tướng phủ. Lãnh tướng nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, liền kéo nàng sang một bên,ấp a ấp úng muốn ôm lấy đứa bé nói ra nguyện vọng của mình. "Mấy năm nay Thanh Hạc vẫn còn trẻ, làm sao có thể không tranh thủ chứ?" Ta đã sớm đã tính toán, cho đại ca con thêm một phòng nạp thiếp, nhưng đại tẩu ngươi thủy chung nhất quyết không đồng ý. Phụ thân gọi con tới, chính là muốn con giúp ta khuyên nhủ, chỉ cần để ta ôm cháu trai, cái gì cũng dễ nói. Rốt cuộc là vấn đề của ai còn chưa chắc chắn, phụ thân mình lại trộn lẫn nó lên. Lãnh Băng Cơ làm đại phu, thấy lạ nhưng không lạ, cảm thấy rất bình thường, ở bệnh viện hiện đại, bác sĩ đều phải la mắng, nhưng đặt trên người xưa, quả thật có chút khó có thể mở miệng. Cũng may, da mặt Sở Nhược Hồ cũng dày. Kiểm tra đơn thuốc, không có vấn đề gì lớn. Xong chuyện bận rộn, Lãnh Bằng Cơ muốn đi đến trước mộ mẫu thân để tế lễ. Đúng lúc Lãnh Thanh Hạc cũng rảnh rỗi, huynh muội hai người chuẩn bị tốt đồ cúng tế hương nến, trực tiếp ra khỏi thành, đi tới nghĩa trang của Lãnh gia. Có một cơn mưa vừa mới đổ xuống, cỏ dại xung quanh nghĩa trang sinh trưởng tốt, bên trong lại quản lý rất tốt. Bằng Cơ đem đồ tể lễ hương nên bày ra, Lãnh Thanh Hạc được người canh mộ gọi đi, dọc theo bốn phía kiểm tra, sau khi bị nước mưa cuốn trôi, có cần sửa chữa hay không. Trong nghĩa trang rất yên tĩnh, Lãnh Băng Cơ đột nhiên xuất hiện, có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mình bị một con dã thú nhìn chằm chằm, cả người khó chịu, như có người trên lưng. Đây là một sự nhạy cảm và cảnh giác được nuôi dưỡng trong những năm qua. Trực giác của cô, gần nghĩa trang có người, hơn nữa họ đang dõi theo vào mọi động thái của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]