*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mộ Dung Phong vừa tỉnh dậy đã không thấy Lãnh Băng Cơ nằm bên cạnh, hắn ngồi bật dậy trên giường, khắp người đổ mồ hôi lạnh sau đó lao ra ngoài như một cơn gió. Hắn nắm chặt lấy cổ áo của tên gác cửa, vội vàng hỏi: "Vương phi đâu?" Tên lính bị hắn biết đến mức thở không ra hơi, ngẩng đầu chỉ một cái đầy khó khăn: "Trên nóc nhà” Nóc nhà? Mộ Dung Phong kinh ngạc, mắt lướt nhìn theo hướng tên lính chỉ. Lãnh Băng Cơ đang ngồi trên nóc nhà cùng Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân, trong lòng còn ôm một vò rượu, mặt mày hớn hở ngồi tán gẫu. Hắn bị dọa sợ, suy nghĩ đầu tiên là lo cho đứa bé trong bụng ả ta, leo trèo cao như vậy không sợ ngã sao? Lời này chỉ nghĩ trong đầu nhưng không nói, hắn vừa mới ngộ ra, bây giờ đã là năm năm sau, đứa bé trong bụng Lãnh Băng Cơ đã trở thành một thằng nhóc nhanh nhảu. Mình đã thiếu mất năm năm trong cuộc sống của nàng. Lãnh Băng Cơ nhìn thấy hắn từ xa liền vẫy tay về phía hắn, xem ra tửu lượng của nàng rất cao. Nàng men theo ngói lưu ly nghiêng nghiêng, trượt xuống như đang chơi cầu trượt, hai cánh tay dang ra, dáng vẻ vui mừng. Tim Mộ Dung Phong như sắp nhảy ra ngoài, lạc mất hồn vía, hắn kêu lên một tiếng: "Phong Vân, giữ nàng ấy lại!" Chính hắn cũng bay lên nhanh như tên bắn. Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân lại thờ ơ, không để tâm đến hắn. Mộ Dung Phong vừa ôm được Lãnh Băng Cơ vào trong lòng, hai đầu gối như mềm ra, suýt chút nữa quỳ gục xuống. Hắn cúi đầu quở trách: "Nơi nguy hiểm như vậy mà nàng cũng trèo lên, muốn dọa chết ta?". Lãnh Băng Cơ trong phút chốc hóa thành con mèo mướp, một tay ôm cổ hắn nũng nịu, hơi thở còn mùi rượu nói: "Sao chàng không ngủ thêm lúc nữa?" "Nàng không ở bên, ta thấy không thực” Mộ Dung Phong hơi cau mày: "Học uống rượu từ khi nào?" Vẫn luôn biết uống mà, chỉ là trước đây bể Tiểu Vân Triệt nên không thể uống mà thôi. Lãnh Băng Cơ cười híp mắt, nhấc chân một cái đã đứng dậy từ trong lòng hắn: "Chàng đến rất đúng lúc, bọn ta đang nói đến người thần bí mặc đồ đen, cảm thấy dường như là người quen thuộc ở quanh mình. Chàng có biết là ai không?" Mộ Dung Phong nhếch môi, dừng lại một chút rồi nói: "Không biết” Lãnh Băng Cơ hơi thất vọng, sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận của Mộ Dung Phong, chút ảo tưởng trong lòng nàng đã tan biến: "Không biết sau này còn có thể gặp lại hắn không, vừa rồi có nghe nói đại quân triều đình sớm nhất phải ngày kia mới đến thành Bích Thủy, có phải chàng vẫn tiếp tục tấn công Nam Chiếu?" Mộ Dung Phong gật đầu: "Đến cũng đến rồi, đương nhiên ta phải đánh đến khi nào hắn chịu thua mới thôi. Đại quân đi đường chậm chạp như vậy thì không đợi nữa, hôm nay nghỉ ngơi xong, nửa đêm sẽ bắt đầu xuất phát, sáng sớm mai đến thành trì sau, nhân lúc đối phương còn chưa phòng bị kỹ càng liền xông lên”. Lãnh Băng Cơ không có ý kiến gì, đêm đó hắn đã giết bao nhiêu mạng người ở Dự Châu, nhất định phải bắt hắn ta trả giá, không thể bỏ qua dễ dàng. Cách tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, thừa thắng xông lên, đánh cho Nam Chiếu giơ tay đầu hàng, không thể phản kháng. Cừu thiếu chủ trên nóc nhà bĩu môi: "Sao phải đợi đến ngày mai mới xuất phát, bây giờ thừa thắng tấn công tốt hơn bao nhiêu" "Thành Bích Thủy dễ tấn công không có nghĩa quân của Nam Chiếu yếu kém, đặc biệt là thành trì sau có rừng rậm khí độc tự nhiên che chắn, bảo vệ một vùng cho Nam Chiếu khải chịu khổ trong chiến tranh loạn lạc. Đêm hôm khuya khoắt mà liều lĩnh tấn công là điều cấm kỵ của người dùng binh, không phải hành động sáng suốt” Cừu thiếu chủ khinh thường hơn: "Có Thanh Cơ ở đây, khí độc có là gì? Có đáng nhắc đến không?" Thẩm Phong Vân ngồi một bên khẽ kéo áo hắn ta, Phong vương gia và vương phi đã lâu không gặp, tốt xấu gì cũng phải để phu thê người ta thắm thiết một chút, Phong vương gia không vội tấn công, ngài với cái gì? Mộ Dung Phong cười ha ha: "Kỵ binh của ta hành quân mấy ngày liên tiếp, cả người cả ngựa đều mệt, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhỡ có nguy hiểm mà viện quân chưa đến, rất dễ bị đánh úp. Tuy tấn công bất ngờ rất ổn nhưng cũng phải đánh đâu chắc đó, không được nhìn cái lợi trước mắt. Mộ Dung Phong ta không xem tính mạng tướng sĩ như trò đùa” Cừu thiếu chủ cười mỉa mai: "Nói thì quang minh chính đại đấy, ai mà chả biết ngài có tiền đồ?" Mộ Dung Phong nhếch môi, mặt mũi nhăn nhó nói với Lãnh Băng Cơ: "Chỉ có rượu không có thức ăn, không khỏi nhạt nhẽo. Có cần ta cho người chuẩn bị rượu thịt, ta với Phong Vân, Cừu gia chủ uống vài ly?". Nhìn trời cũng sắp tới, Mộ Dung Phong lại bận cả ngày, bụng còn kêu nữa, chắc chắn là đói rồi. Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Cừu thiếu chủ, gật đầu đồng ý. Nàng vừa đi một bước thì "vụt”một cái Mộ Dung Phong đã lên tới nóc nhà. Vẻ khiêm tốn nhã nhặn vừa rồi đã không còn, hắn trực tiếp khiêu khích Cừu thiếu chủ: "Nợ cũ của chúng ta cũng nên tính sổ rồi phải không?" Cừu thiếu chủ giương mắt: "Dối trá, trước mặt Bằng Cơ thì ra vẻ quân tử khiêm tốn, mới đó đã lật mặt rồi. Có nợ gì để tính sao? Chỉ là đánh nhau thôi mà? Cừu thiểu chủ ta đây có bao giờ sợ ngài chưa?" "Được! Lên đi!" Thẩm Phong Vân vừa nghe hai người muốn đánh nhau, vội vàng khuyên giải: "Có gì từ từ nói, uống rượu giải thù, hà tất gì phải đánh nhau một mất một còn chứ?" Hai người như con gà chọi, không ai nhường ai, đầu thèm quan tâm lời của Thẩm Phong Vân? Thoắt một cái đã đánh nhau một trận qua lại rất kịch liệt. Thẩm Phong Vân hét lớn một câu: "Băng Cơ, tẩu quay lại rồi!" Hai người đang đánh nhau lại không hẹn mà cùng dừng lại, khoác lên vai nhau, trên mặt nở nụ cười giả trận: "Từ từ nói, từ từ nói” Nhìn lướt qua một lượt mới biết chỉ là Thẩm Phong Vân tự biên tự diễn, tay đặt trên vai đối phương cũng rút lại ngay tức thì, tiếp tục đấu một trận khó phân thắng bại.. Thẩm Phong Vân nhìn họ hăng hái như vậy, dù sao cũng không làm nhau bị thương, thích đánh thì cứ đánh đi. Còn hắn lui sang một bên bắc ghế ngồi ăn dưa. Hai người đánh nhau từ nóc nhà đến sau nhà, lại vút lên ngọn cây, hai cái bóng bay lượn, tập trung đánh vào mặt đối phương, đánh vào sống mũi, đánh bạt tai, mục đích là khiến cha mẹ cũng không nhận ra đối phương, tay chân cũng kết hợp, đất đá bay mù trời, uy lực này chắc chắn theo kịp đội hủy diệt. Thật ra hai người tạo tiếng động lớn như vậy sao Băng Cơ lại không biết cho được? Bao gồm cả chuyện Mộ Dung Phong cố tình ra lệnh cho nàng rời đi, trong lòng nàng biết rõ. Nhưng đàn ông có cách giải quyết vấn đề của đàn ông, dù nàng can thiệp cũng không thể tháo dỡ nút thắt giữa hai người họ. Còn về mối quan hệ giữa nàng và cừu thiếu chủ, Lãnh Băng Cơ đã giải thích với Mộ Dung Phong rồi, có điều, về chuyện riêng của hắn thì chỉ biết tặc lưỡi mà thôi. Nhỡ Mộ Dung Phong buột miệng nói ra, tình bạn giữa nàng và Cừu thiếu chủ coi như chấm dứt. Hai người xuống tay đều biết nặng nhẹ, cùng lắm là bị thương thì tự mình trị thương, quan trọng là họ muốn trút hết nỗi giận trong lòng mình. Hai người đánh nhau từ xế chiều đến lúc trời tối đen. Ban đầu còn làm mọi người kinh sợ, binh lính ngẩng cổ lên mà nhìn, tim như sắp nhảy ra ngoài, để chuẩn bị nhỡ vương gia nhà mình thua thì mọi người cùng tấn công đánh tên mặc đồ đỏ thèm đòn kia. Nhỡ đầu hắn lừa đưa Vương phi nhà mình đi mất, Vương gia mấy năm này luôn bận chăm sóc vợ con lại có thời gian rảnh dày vò tướng sĩ đến chết đi sống lại thì sao? Tên này đúng là tên đầu sỏ, đáng đánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]