*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế nhưng sau đó dù cho ta có làm như thế nào thì cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào về Cẩm Ngu cả? Ta còn tưởng rằng nàng đang ở Mạc Bắc"
“Nửa đường Cẩm Ngu quay trở về Trường An, nàng ấy đã đánh ngất vương tử Am Đạt, thế nhưng lúc nàng ấy chạy tới trạm dịch thì lại bị một tên ăn mày làm vấy bẩn mất đi sự trong trắng. Bởi vì thể diện của đất nước đã bị ô uế. Sau khi hoàng thượng biết được chuyện đã xảy ra thì đã ra lệnh phong tỏa tin tức ngay lập tức, tất nhiên người ngoài sẽ không biết được chuyện này rồi”
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt sắc bén rồi nói: “Vậy tại sao người lại biết được chuyện này? Tại sao người lại biết rõ rành rành ân oán giữa chúng ta?”
Người bịt mặt nhìn Lãnh Băng Cơ bằng ánh mắt sâu xa, hắn ta xoay người lại, giọng điệu vừa hờ hững lại vừa xa cách: “Ta nghe người khác nói vậy”.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và người có quen biết, đúng chứ?” Lãnh Băng Cơ vội vàng truy hỏi.
Đối phương không trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Cơ mà nhún chân một cái rồi bay người lên, động tác linh hoạt nhanh chóng rồi biến mất không thấy một chút tăm hơi nào cả.
Thoạt nhìn bóng lưng có một chút cô đơn, loại đau thương này rất trơ trọi và chán nản giống như bị bỏ rơi vậy. Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893087/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.