Trên người Mộ Dung Phong tràn ngập sát khí, xem mạng người như cỏ rác nên đã trở thành cơn ác mộng của bao nhiêu là tiểu hài tử ở kinh thành. Khi nào mà đám trẻ khóc nháo không ngừng thì người lớn chỉ cần nói một câu: “Phong vương gia đến rồi!” là sẽ có hiệu quả hơn bất cứ điều gì. Tiếng khóc sẽ bỗng chốc im bặt, còn người không khóc thì lại ngay lập tức gào khóc. Thế nhưng tên tiểu tử này vậy mà lại không hề sợ hãi hắn chút nào, đã thế còn nổi giận đùng đùng... lên mặt dạy dỗ Phong vương gia đương triều rồi? Những binh lính phía sau hắn cũng đừng ngựa lại, Vu phó tướng quan sát đứa trẻ với đội môi đỏ hồng và hàm răng trắng đều này, cũng chơi đùa thực sự rất vui vẻ. Vì vậy hắn ta trêu chọc đứa nhỏ: "Ngươi là hài tử nhà ai, vậy mà lại dám cản đường ngựa của Phong vương gia sao? Bọn ta mà tức giận lên thì sẽ giật lấy tò he nho nhỏ trong tay người đó” Tiểu Vân Triệt khinh thường bĩu môi: "Đồ chơi của tiểu hài tử gia ngài cũng để ý, Kỳ vương phủ nghèo như vậy sao?”. . Truyện Ngược Ách... thế mà lại khiến một thằng nhóc oán giận, còn bản thân thì á khẩu chẳng lên tiếng trả lời được. Vụ phó tướng đâu biết rằng cái miệng này của tiểu thiếu gia Vân Triệt có được là do Cừu thiếu chủ và Lãnh Băng Cơ chân truyền, thậm chí còn đã trải qua muôn vàn thử thách sau hàng nghìn năm khổ luyện. Đừng nói gì tới lưỡi nhả hoa sen, quả thực ẩn giấu trong lời nói chính là sự châm chọc, là cây kim trong bóng, ngoại trừ Lãnh Băng Cơ ra thì chẳng ai có khả năng khiến cậu bé khuất phục. Mộ Dung Phong ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt nghiêm nghị, không cất lời nào, tới cả dáng dấp một ý cười nhẹ cũng không có. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Tiểu Vân Triệt, trong phút chốc dao động tinh thần. Khi Thẩm Phong Vân gặp mặt Tiểu Vân Triệt lần đầu tiên, bởi vì hắn đang nghi ngờ rằng Băng Cơ vẫn còn sống và nàng chính là phu nhân Lương Khương ở bên cạnh Cừu thiếu chủ, ẩn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho nên lúc hắn thấy Vân Triệt là càng nhìn càng thấy giống. Nhưng mà, về phần Mộ Dung Phong, suốt bao năm nay, nỗi nhớ nhung của hắn đã trở thành chứng bệnh. Khi đang đi trên đường lớn, nhìn thấy bóng lưng tương tự thì lập tức khiến hắn nhầm là Băng Cơ. Còn nếu nhìn thấy một đứa bé xấp xỉ tuổi hài tử của mình, hắn sẽ tức khắc vô cùng buồn bã. Chính hắn cũng chẳng thể nhớ rõ là mình đã phải thất vọng bao nhiêu lần rồi. Đợi tới lúc nhi tử thực sự đứng trước mặt mình, trái lại, hắn không dám nghĩ, cũng không dám nhận. Chỉ là trong tích tắc trái tim như bị kim đâm. Vụ phó tướng bật cười ha ha: "Cái miệng nhỏ nói nhiều này của ngươi cũng rất chi là lợi hại, có điều nơi này không phải là chỗ để người thoải mái nghịch ngợm đâu. Còn không mau mở đường, coi chừng ta để con ngựa lao tới đá ngươi đấy” Tiểu Vân Triệt hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu thiếu gia ta đến đây để làm chuyện nghiêm túc, ai rảnh mà đi nghịch ngợm với các ngài?” Lời này chọc cười không ít binh lính, khiến họ không nhịn được mà bật cười. Thế nhưng cũng không dám láo xược đùa giỡn, sắc mặt của vương gia bọn họ quá nặng nề, bao nhiêu hào hứng vừa ngóc đầu lên là đã lập tức bị ép vỡ trong giây lát. Vụ phó tướng nháy mắt ra hiệu, tức khắc có người trở mình xuống ngựa, muốn bể cái bánh bao nhỏ không biết trời cao đất dày này đi để khỏi khiến vương gia của bọn họ nổi giận. Tất nhiên, Tiểu Vân Triệt không thể khoanh tay chịu trói, đứa nhỏ ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong: "Vậy ta hỏi ngài, mẫu thân của ta sắp tái giá rồi, rốt cuộc là ngài có quan tâm hay không đây?” Có mấy khi Mộ Dung Phong tốt tính được như hôm nay, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng: "Mẫu thân ngươi tái giá thì có liên quan gì đến bản vương đâu?” Giọng điệu lạnh lùng, tựa như trộn lẫn với những mảnh bằng giá rét. Tiểu Vân Triệt bĩu môi, hậm hực ôm lấy bả vai mình: "Chẳng trách mẫu thân của ta không cần ngài, ngài quả là không có lương tâm mà, đáng lẽ ta không nên vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tìm ngài. Nương của ta tìm thêm cho ta một người phụ thân nữa cũng được, người ta tốt xấu gì cũng là thái tử Nam Chiếu, không thua kém gì ngài cả” Ngay lập tức, có mấy người đưa mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng lúc bật cười lớn: "Thằng nhóc này tới đây để chọc cười chúng ta hay sao thế? Tái giá cho thái tử Nam Chiếu ư, tại sao ta lại không tài nào tin tưởng được? Ở Nam Chiểu không có nữ nhân sao? Bằng không thì vì sao còn chạy tới Trường An tìm một nữ thần đã có tướng công” Bọn họ vậy mà lại làm nhục lão nương của mình thế này, tiểu thiếu gia rất nổi giận, tức điên lên chất vấn Mộ Dung Phong: "Bọn họ nói thê tử của ngài như vậy, mà ngài lại chẳng thèm để ý, ngài vẫn còn là một nam nhân sao?” Mộ Dung Phong quan sát cậu bé một lúc lâu, sau đó lại vội vã thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa, đột nhiên bàn tay đang cầm cương ngựa siết chặt. Khuôn mặt còn chưa mất hết dáng vẻ trẻ con và cả cặp mắt trong veo sáng ngời như nước này sẽ luôn làm gợi lên nỗi niềm tiếc nuối và những hồi ức tàn nhẫn nhất trong lòng hắn, khiến trái tim hắn đau đớn như bị dao cắt. Trong mắt Vân Triệt, loại thái độ này có vẻ hơi lạnh nhạt, do đó tiểu thiếu gia càng lo lắng hơn. "Phải nói rằng Thẩm thế tử đó thật không đáng tin. Hắn nói cái gì mà phụ thân ta nhớ nhung mẫu thân của ta tới mức sắp phát điên rồi, lừa gạt chúng ta đi một chuyến vô ích, chẳng có ý nghĩa gì. Đôi chân ngắn củn, nhỏ bé này của tiểu thiếu gia ta cũng mỏi nhừ luôn rồi. Thôi mặc kệ, nương tử, chúng ta đi, chưa biết chừng chạy tới Nam Chiếu vẫn còn có thể ăn chực một bữa yến tiệc rượu thịt no say” Dĩ nhiên Phượng Lôi Ngọc đứng bên cạnh không hề nhúc nhích. Tiểu thiếu gia này chính là đang cố tình lừa dối đùa giỡn người ta, đến cả nhà mình là chỗ nào cũng không nói ra thì ai thèm đoái hoài chuyện mẫu thân đứa nhỏ tái giả chứ. Mộ Dung Phong vừa nghe thấy ba chữ "Thẩm thế tử”, lập tức sửng sốt: "Ngươi nói ai?” Vị tiểu thiếu gia phô trương quá mức, hậm hực quay mặt lại: "Còn có thể là ai được nữa, chẳng phải là khâm sai đại nhân cầm thượng phương bảo kiếm trong tay cứ ra vẻ ta đây hay sao? Hắn còn lừa ta gọi hắn là biểu thức, hừ, đồ lừa đảo. Đợi tới lúc quay lại, ta phải bảo Cừu phụ thân của ta đánh hắn mới được.” Thẩm Phong Vân, biểu thức? Cừu phụ thân? Mộ Dung Phong đột nhiên nhìn về phía Phượng Lôi Ngọc đang ở bên cạnh, vừa mới trông thấy nàng thì hắn đã cảm thấy có chút quen thuộc không thể diễn tả. Sau khi được tiểu tử kia nhắc nhở, hắn mới bỗng chốc nhớ tới một người, chính là nữ tử trông như mệt bở hơi tại nằm ở trên giường sinh nam hài nối dõi cho Cừu thiếu chủ ngày hôm ấy. Cừu thiếu chủ! Hai tay nắm chặt dây cương ngựa run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân Triệt, yết hầu chuyển động, cố nuốt chua xót trong cổ họng mình xuống, gằn từng chữ một: "Mẫu thân của nhóc là ai?” "Nương của ta đương nhiên chính là lão bà của ngài!” Máu nóng cả người Mộ Dung Phong sôi trào, căn bản không hề nghĩ ngợi chút nào mà bật thốt lên một câu: "Lão bà của ta là ai?”. Tiểu Vân Triệt nhìn Mộ Dung Phong như thể đang nhìn một gã ngu ngốc và ngớ ngẩn, cảm thấy rằng chỉ số thông minh của phụ thân mình thật là đáng lo ngại. Còn tự hỏi chẳng lẽ việc học vấn của bản thân không được tốt lắm là do di truyền từ hắn sao? Trời ạ, hôm nay cuối cùng cậu bé cũng đã tìm ra được gốc rễ của vấn đề, nếu như về sau lão nương lại dạy dỗ mình thì có thể cây ngay không sợ chết đứng mà phản bác lại: "Chính mẫu thân không sinh ra được nhi tử giỏi giang, lại còn trách con ngu ngốc?” Vừa dứt lời, Mộ Dung Phong cũng thấy rằng câu hỏi của mình hơi ngớ ngẩn: "Họ của nhóc là gì?" “Xem ra ngài có hơi nhiều lão bà quá rồi đấy, ôi chao, thật là đau buồn mà” Tiểu Vân Triệt xoay người, chuẩn bị rời đi: “Vì sao lúc trước, ngoại tổ phụ tướng gia đó lại lựa chọn ngài làm phụ thân của ta vậy?” Một câu nói được cất lên, xung quanh yên lặng như tờ. Vụ phó tướng và cả toàn bộ các binh lính đều ngay lập tức kinh ngạc đến nỗi ngày người. Ngoại tổ phụ tướng gia, còn có khả năng là ai được nữa? Chỉ có thể là Lãnh tướng thôi. Ngoài ngài ấy ra, còn ai có thể được gọi là ngoại tổ phụ tướng gia được chứ? Nhưng mà không thể, không thể nào. Chẳng phải lúc trước, vương phi nương nương đã chết rồi sao? Hơn nữa, nghe nói thậm chí đã hoàn toàn hết hi vọng, tới mức chẳng còn một mảnh xương, thế thì đứa bé này từ đầu nhảy ra đây? Về phần Mộ Dung Phong, vốn dĩ đang cưỡi ngựa hắn chợt nghiêng người, suýt chút nữa té ngã từ trên lưng ngựa. Băng Cơ, Băng Cơ quả thực vẫn còn sống. Hắn đã nói rồi mà, làm sao nàng có thể chết đi dễ dàng như vậy được? Mà ẩm trà nhỏ trước mặt này chính là nhi tử của hắn, Mộ Dung Phong! Ngay sau đó, bóng dáng Mộ Dung Phong lóe lên, từ trên lưng ngựa trực tiếp bay ra, quỳ một chân xuống và ôm lấy Tiểu Vân Triệt. "Mẫu thân của con là Lãnh Băng Cơ, phải không?”. Hắn không dám dùng sức quá mạnh, sợ rằng sẽ làm đứa trẻ bị thương nhưng toàn thân lại không kiềm chế được mà run lên, ngay cả đôi môi cũng đang run rẩy. Điều này khiến Tiểu Vân Triệt cảm thấy rằng phụ thân của mình rất chi là không có tiền đồ, cứ như thể là ba đời chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân vậy, sao lại kích động thế này? Quay đầu nhìn lại, có phải là hắn muốn mình giới thiệu thêm nhiều hơn không? "Mẫu thân của ta tên là Lương Khương, có điều Thẩm thế tử kia nói, bà ấy nên được gọi là Lãnh Băng Cơ, là lão bà của Phong vương gia, ngài nói thử xem, chuyện đó là giả sao?” Cổ họng của Mộ Dung Phong chua chát, căn bản không nói ra được chữ nào. Hắn chỉ vùi mặt vào trong lồng ngực của Tiểu Vân Triệt, vậy mà lại bắt đầu khóc lóc hu hu ở ngay trên đường lớn. Mặc dù không có bằng chứng chứng minh, thế nhưng Phong vương gia đã có niềm tin sắt đá không thể lay động rằng đứa bé này chính là nhi tử của mình. Năm đó, quả nhiên là Cừu thiếu chủ thực sự đã lừa mình vào trong hết lần này đến lần khác! Tiểu Vân Triệt vỗ vỗ vai hắn, vô cùng thông cảm với hắn: "Hãy kìm nén nỗi bị thương trong lòng, nương của ta chỉ là tái giá thôi, chứ chưa chết đâu. Không đúng, bà ấy là bị ép buộc phải tái giá, mẫu thân không muốn gả đi”. Tất cả dân chúng xôn xao hẳn lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]