*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lãnh Băng Cơ không để chuyện đưa thuốc ở trong lòng, diện tích Dự Châu bao la rộng lớn, sao hai người có thể trùng hợp gặp nhau ở một nơi lớn như vậy được cơ chứ? Nàng dẫn theo hai người Địa Lợi và Nhân Hòa đi khắp thành Hoài Châu điều tra ngọn nguồn bệnh dịch, nhưng đã liên tục hai ngày mà không có manh mối gì cả. Thẩm Phong Vân bị bệnh khiến công việc cứu trợ phải tạm thời dừng lại, ngoài việc mỗi ngày phát cháo giúp người dân gặp nạn có thể ăn no bụng ra thì các công việc khắc phục hậu quả sau thiên tai như xây dựng sửa chữa nhà cửa, dọn dẹp đường phố,.... đều tiến triển cực kì chậm. Lãnh Băng Cơ thấy vẫn cứ có rất nhiều người dân gặp nạn vì đói bụng mà phải ăn vỏ cây, rễ cỏ, đất quan âm,... để cố gắng sống sót, cũng có không ít người đào ba thước đất để tìm lương thực mà chuột giấu trong hang hoặc bắt chuột ăn cho đỡ đói. Bên trên để đập ven lưu vực sông Hoàng Hà có rất nhiều con chuột và cỏ dại, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến để đập năm nào cũng tu sửa mà năm nào cũng vỡ. Khi nước lũ tràn đến thì rất nhiều thiên địch của chuột, ví dụ như rắn, đều gặp xui xẻo. Nhưng chuột lại không như thế, chúng có tính cảnh giác cao, lại giỏi leo trèo lên chỗ cao nên vẫn giữ được tính mạng. Lúc này chuột sẽ trở thành món ngon mà những người dân gặp nạn tranh nhau bắt ăn. Trong lịch sử cổ đại có rất nhiều bệnh dịch bùng phát do mầm bệnh có trên người chuột, trên người chuột cũng có các loại kí sinh trùng như bọ nhảy, bọ chó, rận,.. lây nhiễm chéo nữa. Sau khi tìm kiếm hai ngày không có kết quả thì Lãnh Băng Cơ bắt đầu chuyển ánh mắt về phía những con chuột này. Nàng mua một con chuột từ trong tay người dân gặp nạn rồi đeo găng tay, chuẩn bị giải phẫu kiểm tra. Nàng vừa chuẩn bị dụng cụ cần thiết xong thì không biết từ nơi nào chạy ra một con mèo béo màu xám, "meo" một tiếng rồi ngậm con chuột nàng vừa có được đi luôn. Lãnh Băng Cơ không kịp phản ứng, nhưng con mèo này mũm mĩm tròn vo, lông sạch sẽ bóng loáng thì hẳn là được người nuôi, hơn nữa ăn uống không tệ, không thiếu gì một miếng thịt này cả. Người đi cùng ở phía sau nàng phản ứng rất nhanh, tiến lên hai bước rồi một tay bắt được con mèo béo kia. Mèo béo rất tức giận, bốn chân đá loạn lên, miệng ngậm con chuột không buông còn hung dữ kêu "gừ gừ". "Vị cô nương này, xin lỗi, chủ nhân nhà ta ra lệnh cho ta đến xin lỗi, chúng ta sẽ dùng mười lạng bạc mua lại con chuột này, xin cô nương giơ cao đánh khẽ." Lãnh Băng Cơ xoay mặt nhìn, một người có dáng vẻ như như gã sai vặt đang đứng ở phía sau cười, nhìn về phía nàng khom lưng xin lỗi. Tiêu mười lạng bạc mua một con chuột, đúng là hào phóng. Xem ra con mèo này không chỉ là được người ta nuôi mà còn được cưng chiều lắm đây. Thái độ của người ta đã nhún nhường thế kia, hơn nữa cũng đã nói xin lỗi rồi nên Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, nàng nhìn Nhân Hòa gật đầu: "Thả đi." Nhân Hòa nghe lời buông lỏng tay, nhưng ai biết đây lại là một con mèo ác cơ chứ, trước khi được tự do còn cào cho Nhân Hòa một cái. Nhân Hòa hoàn toàn không đề phòng, không khỏi kêu "A!" một tiếng. "Để ta xem một chút." Lãnh Băng Cơ lập tức cầm tay nàng lên kiểm tra vết thương. Cũng may là Nhân Hòa có võ công nên né tránh rất nhanh, vẫn chưa bị cào xước tay chảy máu, nhưng vẫn để lại ba vết cào. Lãnh Băng Cơ lập tức dùng cồn rửa sạch tiêu độc cho nàng nên cũng không có vấn đề gì cả. Sau khi con mèo béo kia nhảy xuống đất thì mới buồng miệng, cũng không cần con chuột kia nữa mà nhảy vào trong lồng ngực của một nam nhân mặc áo trắng. Nam nhân đó mặc toàn một màu trắng, thân hình gầy gò, tóc đen không buộc mà xõa tung trên vai. Sắc mặt người đó trắng bệch đến mức trong suốt, dáng vẻ như bị bệnh, nhưng mày rậm mắt sáng, cực kì khôi ngô tuấn tú. Hình như hai chân của hắn không được thuận tiện lắm nên phải ngồi trên một chiếc xe lăn làm bằng gỗ, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm góc áo hắn phất phới càng khiến hắn giống như người làm từ giấy, cứ như sắp bay theo gió luôn vậy. Có lẽ là trận gió vừa này hơi lớn nên hắn nắm tay lại che trước môi rồi họ khẽ hai tiếng, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt hắn cũng hiện lên một màu ửng hồng không bình thường. Người bệnh tật triền miên lại có khí chất cao quý trong trẻo này khiến Lãnh Băng Cơ nhở tới ca ca Lãnh Thanh Hạc bệnh nặng lúc trước của nàng. Có điều khác với ca ca nàng, nhìn vào mặt mũi thì thấy khóe mắt đuôi lông mày hắn cất giấu sự tối tăm, đặc biệt là khóe mắt xếch lên trên, vẻ hung dữ không thể che giấu hoàn toàn, đây chắc chắn không phải là người có tính cách vui vẻ sáng sủa gì. Thấy Lãnh Băng Cơ đang nhìn mình, tên ma ốm kia nâng đầu ngón tay trắng bệch lên vuốt ve con mèo béo đang nằm trên đầu gối rồi chậm rãi mở miệng: "Yêu Cửu, đền cho cô nương người ta trăm lạng bạc ròng nữa" Gã sai vặt tên Yêu Cửu kia lập tức lấy ra hơn một trăm lượng bạc từ trong lòng, nho nhã lễ độ dùng hai tay dâng về phía Nhân Hòa: "Đã làm cô nương bị sợ hãi rồi" Hào phóng thật đấy, có điều Nhân Hòa đi theo Lãnh Băng Cơ đã lâu, vàng ròng bạc trắng cũng qua tay nhiều rồi, không phải là người không có kiến thức nên giơ tay từ chối. "Không cần." Yêu Cửu hơi khó xử xoay mặt lại nhìn chủ nhân nhà mình. Tên ma ốm đó lạnh lùng nhếch môi: "Không cần thì ném đi, bạc ta đã đưa ra mà còn có thể nhận lại hay sao sao?" Lãnh Băng Cơ tốt bụng nhắc nhở: "Nếu người đã thở dốc đến mức này rồi thì thực sự không thích hợp nuôi mèo đầu, lại còn thân mật như vậy nữa" Nam nhân kia xoay mặt lại nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, con mèo nằm trong lồng ngực hắn thoải mái híp mắt lại, vẻ mặt lười biếng. "Không liên quan đến người" “Cái này đúng là làm ơn mắc oán mà, ai bảo chính mình lắm miệng cơ chứ? Lãnh Bằng Cơ không đáp trả, nàng cảm thấy với dáng vẻ gió thổi là gục của vị huynh đệ này thì chỉ cần nàng độc miệng một chút là hắn sẽ tức đến bất tỉnh nhân sự mất, vẫn nên nhường hơn một chút thì hơn. Người tên là Yêu Cửu kia đúng là ném bạc vào trong lồng ngực Nhân Hòa thật, sau đó xoay mặt đầy ghế lăn đi rồi. Nhân Hòa không nhìn theo nữa: "Không nghĩ tới ở Dự Châu nho nhỏ này lại có người huênh hoang như vậy. Trong thiên hạ này, ngoại trừ hoàng đế ra thì thiếu chủ đại nhân nhà ta hắn là người giàu có nhất mà cũng không vênh váo như hắn vậy đâu." Đúng vậy, không chỉ lắm tiền nhiều của mà chủ yếu là còn thực kiêu căng nữa. Phải là thế gia kiêu căng ngang ngược đến mức nào mới có thể nuôi dạy ra loại công tử này cơ chứ? So với hắn thì Mộ Dung Phong vẫn còn kém hơn một chút. Có điều con chuột này đã bị mèo cắn thì cũng tạm thời mất đi ý nghĩa kiểm nghiệm rồi. Lãnh Băng Cơ cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao đây cũng không phải gà vịt ngỗng bình thường mà có thể mua được ngoài chợ, nàng bắt một con khác vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]