*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cừu thiếu chủ vẫy tay, một cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt đi đến. Khuôn mặt trứng ngỗng, còn mang theo sự ngây thơ non nớt của một đứa trẻ, mắt hai mí, đuôi mắt hơi rủ xuống, nhưng trông rất xinh xắn, khiến nàng toát lên vẻ nho nhã, thanh tao, lịch sự, dịu dàng động lòng người, giống như là một đóa lê trắng, khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
"Bà mụ gì gì đó, ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Lúc ta không có ở đây, hãy để cho Lôi Ngọc chăm sóc nàng. Nàng họ Phượng, có thể tin tưởng" Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
Tiểu cô nương nhìn về phía nàng dịu dàng cười cười: "Phu nhân"
Cừu thiếu chủ rất hài lòng: "Xưng hô thật dễ nghe"
Chẳng qua là Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lúc, lại nói: "Gọi ta là Lương Khương đi, nếu như đã muốn mai danh ẩn tích thì đương nhiên không thể dùng tên thật được."
Phượng Lôi Ngọc gật đầu: "Lương Khương phu nhân"
"Là tên thuốc.." Cừu thiếu chủ cười ha ha: "Có phải là thuốc tráng dương bổ thận hay không?"
Lãnh Băng Cơ lườm hắn một cái: "Nếu như ta nói là đúng thì huynh có đem ta đi hầm cách thủy rồi ăn hay không?"
"Không cần không cần, dược tính của nàng quá mạnh, chỉ cần nhìn thôi là đã có tác dụng rồi" Cừu thiếu chủ xoay sáo ngọc vòng vòng trên đầu ngón tay, sau đó mới bỏ vào trên thắt lưng, cầm chiếc áo choàng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893047/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.