*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Phong vội vàng đến mức muốn giết người. Nếu bản vương không đi, làm sao có thể giải thích với Băng Cơ chứ? Còn nữa, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác? Một anh hùng vang danh thiên hạ như ta đã mất hết thể diện rồi.
Lão Hoàng đế nhà mình thực sự sẽ lấy ta ra để đùa giỡn sao. Đây là muốn đùa chết mình sao?
Lúc này muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi. Những thị vệ này rõ ràng là đã sớm mai phục ở Kiêm Gia Điện. Bây giờ đã bao vây cung điện đến mức một con kiến chui cũng không lọt, đuốc thắp sáng choang, ánh lửa lắc lư chiếu vào trong sân sáng như ban ngày.
“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được để tên dâm tặc này chạy thoát. Dám xông vào hoàng cung muốn làm gì thì làm, đây là không muốn sống nữa sao?”
“Cạch”, một tiếng đạp cửa, cửa phòng bị đạp ra. Sau một tiếng phần phật liên quỳ dưới đất.
“Tham kiến Phong Vương gia”
Mộ Dung Phong xấu hổ đáp một câu, hận đến ngứa cả răng.
“Cút!”
Thị vệ đứng lên, đi ra ngoài.
Liễu Hoàn khóc lóc sướt mướt, nhập vai một cách rất chuyên tâm: “Xong rồi, tất cả nam nhân đều biết ta bị Phong Vương gia mạo phạm rồi, sau này ta làm sao lấy được trượng phu đây? Ta vốn là một cô gái còn trong trắng, thanh danh của ta cứ như vậy bị ngài hủy hoại rồi. Vương gia, ngài không thể vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892952/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.