*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hiên Vương phi vội vàng liên tục khuyên nhủ: “Trong lòng muội ấy không thoải mái nên mới nói hai câu xả giận thôi, người cứ coi như muội ấy đang nói lẫy là được. Như Ý tuy là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết phép tắc, sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế được?” “Ta đã nuông chiều ra một cái tổ tông rồi!” Hoàng hậu cực kỳ đau khổ nói: “Sao nó có thể tùy hứng như vậy được? Sao nó không nghĩ tới, trong các triều đại trước, có vị công chúa nào dám nhắc tới chuyện hòa li hay không? Không phải bị ma quỷ ám ảnh thì là gì đây?” Vừa nãy còn đứng xem chuyện vui bên Lãnh Băng Cơ và Huệ Phi, chỉ chớp mắt một cái đã tới phiên hậu viện bên mình nổi lửa, khiến hoàng hậu phải sứt đầu mẻ trán một phen. Bà gọi tới một công nhân, nhỏ giọng phân phó hai câu. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất. Hiên Vương phi biết, người ta dù sao cũng là mẫu tử, không thể giận nhau quá lâu được, một hồi sẽ tốt thôi. Vì vậy nàng ta không cần chen miệng vào làm gì, chỉ an ủi qua loa vài câu như là “Tính tình trẻ con”, “Chỉ đang hờn dỗi vu vơ thôi”... Hoàng hậu miễn cưỡng đè cơn giận xuống: “Mọi chuyện ta làm đều vì muốn tốt cho Hiên nhi, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi. Từ khi Phong Vương cưới Lãnh Băng Cơ, phụ hoàng con và Thái hậu ngày càng thêm thưởng thức nó. Ta cũng càng phải thận trọng hơn, không dám để lộ chút sơ hở nào”. Vừa nhắc tới Lãnh Băng Cơ, con người Hiên Vương phi thoáng tối lại: “Mẫu hậu, người từng kể có một cái vụ bà nói Lãnh Băng Cơ là nữ quỷ, đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Bây giờ trong cung đã có người đàm tiếu, trong lòng con cũng tin mấy phần” “Tin cái gì? Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy? Cũng chỉ kẻ ngu như Huệ Phi mới tin lời châm ngòi, gây xích mích của Cẩm Ngu. Cẩm Ngu kia có mưu mô gì, chả lẽ Huệ Phi lại không biết sao?” “Vậy năng lực của Lãnh Băng Cơ là chuyện gì, người nói xem là từ đâu tới chứ?” “Chiêu này của nàng ta gọi là bất hiển sơn, bất lộ thủy. Lúc đầu, khi còn ở Tướng phủ, làm người hầu dưới trướng Kim thị, nếu nàng ta bộc lộ tài năng, khiến Kim thị cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì nàng ta còn có khả năng tồn tại sao? Giờ vào được kỳ vương phủ, sau lưng có núi dựa, lập tức hiển lộ bản lĩnh. Sự khôn ngoan, thông minh, biết tính toán cùng với nhìn xa trông rộng này, cho dù các con có hợp tác lại cũng không bằng nàng ta” Hiên Vương phi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không phục. Hoàng hậu nhìn vào mắt nàng ta, ung dung nói: “Ta biết con không nghe lọt tại mấy lời này, nhưng ta nói cho con là để con đừng đi trêu chọc Lãnh Băng Cơ nữa. Con xem Như Ý đối nghịch với nàng ta mấy lần, nhưng có lần nào chiếm được phần thắng không? Như Ý còn có thể mượn cớ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng nếu đổi thành con, vậy sẽ khác hoàn toàn” “Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy.” Hiên Vương phi khẽ than nhẹ một tiếng, trong lời nói ẩn chứa hàm ý gì đó. Hoàng hậu cong mắt, để lộ nụ cười đầy vẻ sâu xa. Nơi này dần yên tĩnh lại, bên ngoài chợt vang lên tiếng hét chói tai: “A!” Hoàng hậu quản giáo người hầu vô cùng khắc nghiệt, cho nên đám cung nhân vô cùng kỷ luật, cho dù chỉ đang đứng đợi lệnh, cũng không dám thở mạnh lấy một cái. Nhưng tiếng thét sợ hãi đột ngột này, bén nhọn hệt như tiếng móng tay cao thủy tinh vậy, khiến người ta cảm thấy hãi hùng từ tận trong tim. Hoàng hậu không vui, mặt mày tối lại, hỏi: “Chuyện gì thế?” Cung nhân vội vã tiến vào: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, công chúa Như Ý bị thứ gì đó làm cho kinh động” Như Ý? Hoàng hậu lập tức đứng lên, đi ra ngoài kiểm tra. Một đám người xúm lại bên bồn hoa ngoài cửa điện, ai cũng để lộ vẻ mặt không dám nhìn, còn Như Ý thì che kín mặt, cơ thể vẫn còn đang run rẩy, xem chừng bị dọa cho mất mật rồi. Hoàng hậu tiến lên, vươn tay kéo nàng ta vào lòng: “Sao thế? Đừng sợ, đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì?” Như Ý há miệng, run rẩy giơ tay lên, chỉ tay về phía bồn hoa. Hoàng hậu đánh mắt nhìn theo, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt mày lập tức tái nhợt đi. Trong bồn hoa, thấp thoáng giữa đám hoa và cây cảnh, có một đống thịt đầy máu, hình như là một con vật bị lột da nhưng vẫn còn sống. Con vật này có cái đuôi dài, nhưng hai hốc mắt thì trống trơn, hai nhãn cầu đã bị mọi ra. Xem ra nó vẫn còn một hơi tàn, cơ thể dãy dụa muốn đứng dậy. Hình ảnh đó phải nói là cực kỳ khủng khiếp. “Cái này, cái này từ đầu tới?” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Giọng nói của Hoàng hậu trở nên run rẩy, bà ta bị dọa sợ đến sắp hồn lìa khỏi xác. “Ta chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ai biết, ai biết sau lưng vang lên tiếng động, ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thứ đó” Như Ý sợ đến nỗi nói năng lộn xộn. Có tên cung nhân gan lớn chạy lại gần quan sát một hồi: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hình như là một con mèo báo đã bị lột da” Cho dù biết đó là con mèo báo, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì ai cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi và kinh tởm, trong thoáng chốc không thể hồi thần. “Bổn cung hỏi là cái thứ này từ đầu tới? Sao trên đời lại có kẻ lòng dạ ác độc như vậy?” Đám cung nhân đồng loạt lắc đầu: “Chưa từng thấy” Đây chỉ đơn giản là một trò đùa dai? Muốn dọa người khác sợ hãi? Đây là chuyện không thể nào. Trong cùng làm gì có ai nhàm chán đến vậy, mạo hiểm cả tính mạng chỉ để làm ra chuyện tàn nhẫn như này. Hoàng hậu ôm chặt lấy Như Ý, ra lệnh cho đám cũng nhận: “Mau mau cho nó một cái chết thống khoái rồi đem chôn thật xa đi” Bà ta không dám tiếp tục nhìn, chỉ đành ôm Như Ý dời ra một khoảng thật xa, vừa vỗ vỗ lưng nàng ta, vừa nhỏ giọng vỗ về. Hiên Vương phi hỏi: “Có cần mời ngự y qua đây không ạ? Muội ấy hình như bị dọa sợ rồi” “Không cần!” Hoàng hậu dứt khoát nói: “Ra lệnh cho toàn thể cung nhân không một ai được nhiều lời về chuyện này nữa, tất cả phải quên sạch chuyện này đi” Hiên Vương phi không hiểu: “Vì sao ạ?”. Biểu cảm trên mặt Hoàng hậu trở nên căng thẳng, bà ta gằn từng tiếng một: “Chẳng lẽ con không nhìn ra sao? Có người không nhịn được nữa, muốn mượn đao giết người” Hiên Vương phi ngẩn ra, sau một hồi mới hiểu được: “Ý của mẫu hậu là, có người muốn ném đá giấu tay, ra tay đối phó Phong vương phi?” Hoàng hậu gật đầu: “Như Ý và Phong vương phi có xung đột là chuyện mọi người đều biết, cho nên có người muốn lợi dụng Như Ý đâm thủng tầng cửa sổ này, để nổi sóng lên. Việc lần này không một ai được phép nói hưu nói vượn dù chỉ một chữ, tránh để người khác nắm được nhược điểm” Hiên Vương phi lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện: “Vẫn là mẫu hậu anh minh, răn dạy nhi tức từ sớm, nhi tức đã hiểu rồi ạ” Kiêm Gia Điện. Màn đêm buông xuống, Lãnh Băng Cơ đã sớm rửa mặt xong, lúc này nàng đang nằm trên giường, nhưng cả nửa ngày vẫn chưa ngủ được. Tiếng mèo hoang ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, một
Vừa lúc Linh Chu cầm đèn lồng quay lại, nàng ta đi ngang cửa sổ phòng nàng, bèn hỏi: “Vương phi nương nương, người còn chưa nghỉ ngơi sao?” Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Đang định ngủ thì bị đánh thức” Linh Chu đáp lại một cách thờ ơ, sau đó quơ quơ ngọn đèn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]