*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh Băng Cơ “hehe” cười: “Cách thì có, nhưng người sẽ bị mệt đấy”.
Tiểu Linh Chu khá trung thành với Huệ Tần, chân thành nói: “Chỉ cần chủ tử của nô tì bình an. vô sự”
Lãnh Băng Cơ thấp giọng ra lệnh xuống, Linh Chu mím môi cười: “Vương phi nương nương, sao người lại xấu như vậy?”
Lãnh Bằng Cơ bụm miệng, cảm thấy mình thật tốt bụng, nha đầu này hẳn là có chút hiểu lầm về nàng rồi.
Nàng không tin bà bà bà độc ác này có thể chiến đấu đến cùng với nàng, có bản lĩnh thì đừng có đến cầu xin nàng.
Huệ Tần di chuyển đến phụ điện nơi Cẩm Ngu ở, lau người bằng nước nóng, và nhìn mấy cái mụn bọc trên mặt, bà ta gần như tức phát khóc.
Đang tốt như vậy, trên giường sao lại có rận và sâu bọ? Hổ xuống đồn bị chó khinh, bà ta liền bị bắt nạt như vậy sao? Ngay cả những con rận chó cũng tới xem kịch hay à?
Chỉ có những phi tần bị thất sủng trong Lãnh Cung mới co ro dưới ánh mặt trời để bầy rẫn cắn xé.
Nhất định là đám nô tì lười biếng và không dọn dẹp cẩn thận, hoặc có người đã đưa chúng vào.
Bà ta gọi bốn người thị nữ đang hầu hạ mình lên, và phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Tại sao ngoại trừ Linh Chu, những người khác lại che mặt bằng khăn che mặt để làm gì?
Các cung nữ lần lượt nhìn nhau, buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892927/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.