*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lãnh Băng Cơ “hehe” cười: “Cách thì có, nhưng người sẽ bị mệt đấy”. Tiểu Linh Chu khá trung thành với Huệ Tần, chân thành nói: “Chỉ cần chủ tử của nô tì bình an. vô sự” Lãnh Băng Cơ thấp giọng ra lệnh xuống, Linh Chu mím môi cười: “Vương phi nương nương, sao người lại xấu như vậy?” Lãnh Bằng Cơ bụm miệng, cảm thấy mình thật tốt bụng, nha đầu này hẳn là có chút hiểu lầm về nàng rồi. Nàng không tin bà bà bà độc ác này có thể chiến đấu đến cùng với nàng, có bản lĩnh thì đừng có đến cầu xin nàng. Huệ Tần di chuyển đến phụ điện nơi Cẩm Ngu ở, lau người bằng nước nóng, và nhìn mấy cái mụn bọc trên mặt, bà ta gần như tức phát khóc. Đang tốt như vậy, trên giường sao lại có rận và sâu bọ? Hổ xuống đồn bị chó khinh, bà ta liền bị bắt nạt như vậy sao? Ngay cả những con rận chó cũng tới xem kịch hay à? Chỉ có những phi tần bị thất sủng trong Lãnh Cung mới co ro dưới ánh mặt trời để bầy rẫn cắn xé. Nhất định là đám nô tì lười biếng và không dọn dẹp cẩn thận, hoặc có người đã đưa chúng vào. Bà ta gọi bốn người thị nữ đang hầu hạ mình lên, và phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Tại sao ngoại trừ Linh Chu, những người khác lại che mặt bằng khăn che mặt để làm gì? Các cung nữ lần lượt nhìn nhau, buộc phải cởi khăn che mặt mà không cầm được nước mắt. Huệ Tần nhìn bọn họ một cái, trên mặt mỗi người đều nổi mụn đỏ to bằng hạt gạo, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu. “Các ngươi sao thế này? Sao mặt mày nổi nhiều mụn vậy?” “Bẩm nương nương, chúng nô tì đã hỏi Vương phi nương nương, người ấy nói rằng sau trận hỏa hoạn, độ ẩm trong chính điện quá nặng, cộng với khí độc còn sót lại, nên chúng ta đều bị viêm da dị ứng, ngứa và đau rát, nếu không cẩn thận, sẽ để lại vết sẹo trên mặt, không có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”. Nghe tới đây, Huệ Tân không khỏi không gãi khắp người. Linh Chu vội vàng ngăn lại: “Nương nương, đừng gãi, Không lẽ người cũng giống chúng nô tì? Phong vương phi nói, càng gãi càng nặng, đặc biệt là Nương nương ngày ngày ở trong chính điện, sẽ nghiêm trọng hơn chúng nô tì. Không đơn giản là chỉ ở trên mặt mà e rằng sẽ lan ra khắp người”. Bàn tay của Huệ Phi lập tức dừng lại. Từ nhỏ bà ta đã cẩm y ngọc thức, mấy con rận và bọ chét đó rất hiếm gặp qua, không biết là bị rận cắn hay là tự trên người mình mọc mụn lên, bà ta thực sự không phân biệt được. Bây giờ phải làm sao? Vốn là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm. Nếu khuôn mặt này bị hủy hoại, vậy thì tiêu đời rồi. Huệ Phi lập tức gấp gáp: “Thái y đầu, Truyền thái y cho ta!” Các cung nữ vẻ mặt khó xử: “Nương nương, người quên rồi sao? Thái y đều không dám tới.” “Vậy phải làm sao? Không đúng”, Huệ Phi quay mặt lại chỉ vào Linh Chu: “Sao mặt của người lại không bị gì?” Linh Chu nhìn nàng ta một cách thận trọng: “Chủ tử tha mạng, da của nô tì mỏng manh nhất, lại là người bị nổi mẩn ngứa đầu tiên. Nô tì liền lập tức xin Phong vương phi uống một ít thuốc, nên mụn chưa kịp lên đã tan rồi. Ba người bọn họ chữa trị muộn, phải qua một hai ngày nữa mới có hiệu quả". Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha Huệ Phi sờ sờ mặt của bà ta, lại lo lắng nghiến răng nghiến lợi, không muốn cầu xin Lãnh Băng Cơ. Cộng thêm bị khói làm cho chóng mặt đau đầu, bà ta cảm thấy bực bội trong lòng. “Ai cho các ngươi đi cầu xin ả ta? Chỉ mấy liều thuốc đã mua chuộc toàn bộ các ngươi rồi sao? Trực tiếp phản bội chủ tử của các ngươi rồi? Huệ Phi rất tức giận, giơ ngón tay về phía mấy người, mắng chửi một tiếng, trợn mắt ngoác mồm, mắng được mấy tiếng liền ngất đi. Chết rồi, to chuyện rồi, Chủ tử ngất rồi. Các cung nữ vội vàng chạy đi mời Lãnh Bằng Cơ tới. Lãnh Băng Cơ cười thầm trong lòng, giống như bị một con lừa đá mạnh vậy. Nguy rồi, chơi khắm đến mức làm bà bà ngất xỉu rồi à? Không dám chậm trễ, mau vào xin bắt mạch. Trong cuộc điều tra này, nàng không biết phải làm thế nào. Bệnh của bà bà thì ra không phải là giả vờ, bị ngạt khí nặng, bà ta cũng chịu đựng giỏi, cả người sốt tới mức có thể ấp trứng được rồi. Thông thường, truyền chút nước và tiêm hai mũi là khỏi. Nhưng Lãnh Băng Cơ đang ở trên đỉnh của sóng gió, nhất thời nàng không dám phô trương tài năng y thuật của mình, nếu không sẽ thực sự khơi dậy sự nghi ngờ của Hoàng đế. Nàng chỉ có thể kê một đơn thuốc, đưa cho thị vệ rồi đến hiệu thuốc của triều đình lấy thuốc về sắc. Và bởi vì bà ta bị trúng độc, thuốc bắc hạ sốt quá chậm, nếu bộ não vốn xấu số của bà cụ bị đốt cháy hết thì thật là tệ. Nàng tìm cơ hội để phái những cung nữ ra khỏi cung, phối hợp tiêm cho Huệ Phi một mũi hạ sốt. Thuốc này thích hợp để tiêm bắp, lựa chọn đầu tiên đương nhiên là bờ mông vạm vỡ. Lãnh Băng Cơ đặt thuốc tiêm sang một bên, và bắt đầu cởi thắt lưng của Huệ Phi. Huệ Phi đầu tiên là chớp chớp mi, sau đó cắn răng cắn lợi, yên lặng mở to hai mắt nhắm nghiền, sau đó nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đang cởi quần của mình ra, bà ta không nhịn được nữa. Bà ta ngồi dậy, tức giận gầm lên một tiếng. “Ngươi làm gì vậy? Ngươi không biết xấu hổ sao?” Huệ Phi chưa tỉnh hẳn liền ngồi dậy, giống như một cái xác, dọa Lãnh Băng Cơ một phen. Tạ trời vì cây kim không nằm trong tay nàng, nếu không nàng không biết kim sẽ đâm vào chỗ nào của bà ta rồi. “Ta có thể làm gì người được? Không lẽ thử ngươi có thì ta không có sao? Tại sao lại gọi là không biết xấu hổ?”. Huệ Phi kéo chăn bông sang một bên quấn quanh người rồi có người xuống giường, gương mặt như bị nhuộm đỏ vì xấu hổ, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy cảnh giác. “Vậy tại sao người lại cởi quần ta làm gì?” “Tất nhiên là để châm cứu cho bà!” Lãnh Băng Cơ nhìn bà ta rồi chợt nhận ra: “Ồ, ta hiểu rồi, bà đang giả bộ chóng mặt phải không?” Huệ Phi không chịu thừa nhận: “Giả bộ cái gì chứ? Bổn cung này thực sự bị người làm cho tức đến ngất đi được chưa? Trên đời này không có nữ nhân nào xấu xa như ngươi, ngươi có xứng. làm nhi tức không? Ta ở trong này phát bệnh chết đi sống lại. Người lại ngang nhiên ở bên ngoài. ăn to nói lớn, tiệc tùng cười nói với người khác” Đấy, trúng kế rồi. Đúng là gừng càng già càng cay. Bà ta không chịu cầu xin nàng, trực tiếp giả ngất liền dụ được nàng chủ động tới. “Trên đời này làm gì có bà bà bà như bà? Từ sáng đến tối mong con trai, nhi tức bất hòa, còn gài Tiểu Tam vào, ác ý muốn hại tôn tử mình. Bây giờ tự làm tự chịu, ai có thể cứu được?” “Ai thật lòng muốn hại ngươi? Chẳng phải ta đã sa vào thủ đoạn của người khác sao? Hơn nữa, ta từ đầu đến cuối đều không muốn lấy mạng của ngươi. Ngươi hỗn xược không tôn trọng bề trên, đúng là phản rồi!” “Bà có già mà không có tôn nghiêm, như vậy ta tôn trọng cái gì? Ta nếu không gả cho con trai bà, bà còn không đáng là bậc tiền bối, nói gì tới kính trọng?”. “Ta đã phạm tội lỗi gì mà gặp phải một đứa nhi tức như ngươi?” “Người tạo không ít nghiệp, nhưng cưới ta về làm dâu, coi như là tích đức rồi” Hai người ăn miếng trả miếng, người tới thì ta cũng tới, không ai chịu thua ai. Huệ Phi tức giận càng ngày càng sôi trào, Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười, không nóng không lạnh. Bốn người thị nữ bên ngoài vây quanh lò nấu thuốc, không ai dám vào khuyên can. Đưa tay quệt mồ hôi trên trán, vết mụn nước liền biến
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]