*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Huệ Phi nhíu mày nhìn Tiêu Cẩm: “Đây là chỗ thất lễ của con loại chuyện này có thế ăn nói lung tung, nói xằng nói bậy sao?” Tiêu Cẩm còn muốn nói lại thôi, lời sắp nói đến bên môi liền nuốt xuống, cúi đầu: “Tiêu Cẩm đã biết sai rồi.” Huệ Phi lại quay mặt qua nhìn về phía Băng Cơ: “Ta biết con và Tiêu Cẩm trong lúc đó chắc có hiểu lầm, nhưng ngày ấy ta đã nói rõ với Dung Phong, nếu như con không thích, hãy để Tiêu Cẩm hồi cung ở lại bên cạnh ta. Bằng không đối đãi với nàng ta tốt là tốt rồi. Việc này cũng liên quan đến Tiêu Cẩm, còn đợi bàn bạc, con làm biểu tẩu, cơ bản nhất phải rộng lượng, không nên khuyến khích Dung Phong động tay động chân với Tiêu Cẩm.” Lãnh Băng Cơ còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Phong liền giành nói: “Việc này không liên quan đến Băng Cơ, nàng không biết.” Huệ Phi khoát tay chặn lại, cắt ngang lời giải thích của Mộ Dung Phong:
Mộ Dung Phong lại muốn thay Lãnh Băng Cơ giải thích, lại bị Huệ Phi lần nữa cắt ngang nói: “Nếu Băng Cơ đã hồi phủ, chắc hẳn đã ý thức được lỗi của chính mình, hơn nữa ta cũng không muốn nói lại, tự chính mình giải quyết cho ổn thỏa. Con thân là Vương gia đương triều, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, nhiều con sẽ nhiều phúc, sẽ nạp thêm nhiều thê thiếp, làm tốt khai chi tán diệp cho Vương phủ.” Mộ Dung Phong trong đáy lòng thở dài, chỉ mong lão nương nhà mình miệng nói lưu tình, hôm nay Băng Cơ không dễ dàng gì cho mình một vẻ mặt vui tươi, giờ lại bị làm bực bội lên rồi. Lãnh Băng Cơ đúng là không tranh luận cũng không biện giải, trong đầu đang giả một bộ dạng nhu thuận, trong lòng lại không ngừng như mây bốc lên những ý nghĩ xấu. Nàng nghĩ, người công đa Hoàng đế của mình đính là rừng càng già càng cay, nên mới tuyển tú nữ nữa, làm cho hậu cung thêm phong phú, cũng làm cho chính mình học tập theo sự hiền lương thục đức của mẫu phi nhà mình. Lời trên như Huệ Phi nói chính nàng hãy nhận tội với thái độ tốt đẹp, không hề tiếp tục trách mắng. Đuôi mắt đảo quanh, Tiêu Cẩm mắt cứ rưng rưng, muốn nói lại thôi tựa như có điều muốn nói lại có chuyện kiêng dè. Trong lòng mềm nhũn, làm thế nào cũng nhìn thấy nàng ta một bộ dạng uất nghẹn, oan khuất. “Bản cung vốn là lo lắng cho Kỳ vương phủ, cứ liên tục không làm cho ta yên tâm. Nếu như không còn việc gì nữa, bổn cung có vài câu muốn nói với Tiêu Cẩm, hai ngươi trở về đi.” Tất cả mọi người nối tiếp nhau lui ra ngoài. Huệ Phi nương nương vẫy tay về phía Tiêu Cẩm: “Lại đây với bản cung, lại đây để bổn cung xem vết thương của con như thế nào?” Tiêu Cẩm thấy bản thân mình bị thương, Huệ Phi dồn nén không có truy xét, ngược lại còn răn dạy mình là người có lỗi, trong lòng ủy khuất. Đi vài bước, nước mắt liền “Lốp bốp” cứ thế mà rơi xuống, cúi đầu vừa đúng lúc thì rơi trước vạt áo. “Con đúng là đứa nhỏ ngốc nha, dưa hái xanh sẽ không ngọt, bổn cung giúp được cũng đã giúp con, con cùng với Dung Phong nếu đã không có duyên phận, tội gì ngang bướng tự làm khổ chính mình như vậy, ở trước mặt Dung Phong trách mắng Lãnh Băng Cơ không phải là càng khiến cho Dung Phong sinh ra ghét con sao?” Huệ Phi tận tình mà khuyên bảo. Tiêu Cẩm chỉnh đốn lại y phục liền quỳ xuống trước Huệ Phi, nắm lấy tay Huệ Phi khóc không thành tiếng: “Nương nương, Tiêu Cẩm oan uổng sắp chết rồi.” “Đây là làm sao?” Huệ Phi dùng tay đỡ nàng ta lên, nàng ta lại nhất định muốn quỳ không muốn đứng dậy. “Tiêu Cẩm bị oan mà, lời của Tiêu Cẩm nói với biểu ca đều là thật, thật sự Lãnh Băng Cơ thật đã chết rồi, Lãnh Băng Cơ của hiện tại là cô hồn dạ quỷ không biết lai lịch.” Những lời nói ra có chút dọa người, Huệ Phi nghe thấy đáy lòng phát lạnh: “Con đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn cái gì vậy hả?” “Tiêu Cẩm không hề nói bậy, Linh bà đích thật là có biết một chút việc xem tướng, bà ta sớm nhìn ra Lãnh Băng Cơ bất thường, luôn cẩn thận lén giữ bí mật. Đây là bà ta trong lúc vô tình nghe trộm được Lãnh Băng Cơ nói chuyện với người đã cùng nhau lớn lên mới biết được, Lãnh Băng Cơ chính miệng nói nàng ta hiện tại đang mượn xác hoàn hồn, đang bám vào trong người Lãnh Băng Cơ. Chính là Linh bà biết được bí mật của nàng ta, cho nên đã nhìn xa quay trở về Vương phủ, nàng ta liền tìm người giả trang thích khách để vu oan cho hài nhi. Kết quả lại không thực hiện được lại lật ngược trắng đen, lợi dụng lúc bọn thị vệ đang truy nã thích khách, cố tình dùng một đứa nhỏ vu oan cho Linh bà, khiến biểu ca đuổi cùng giết tận Linh bà. Linh bà từ nhỏ nhìn thấy hài nhi khôn lớn, luôn đối với hài nhi như chính mình sinh ra, như thế nào mà có thể hại hài nhi được? Bà ta một mực hết lòng hết dạ chữa trị mắt cho hài nhi, chỉ mong nhanh chóng hồi phục. Bà ta biết Lãnh Băng Cơ trong lòng ác độc, cho nên lúc đó không thể nào không cưỡng ép hài nhi chạy trốn. Nếu không một khi rơi vào tay Lãnh Băng Cơ thì tính mạng tuyệt đối là không giữ được. Hiện giờ Lãnh Băng Cơ giết sạch, làm Linh bà không còn đường lui không thể phản kháng. Nàng ta đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu hài nhi, rõ ràng là chột dạ mà chặn miệng hài nhi, càng làm biểu ca ghét hài nhi thêm.” Tiêu Cẩm sau lời nói, Huệ Phi cũng không thể tiêu hóa được hết, chỉ là trong đầu nổ vang một trận, tất cả đều đặt vào lời đầu nàng ta nói. Về những truyền thuyết về quỷ ma, bà cũng nghe qua không ít, không là hút lấy dương khí nam tử thì lại khiến nam tử bỏ mạng, giảm thọ. Nếu Lãnh Băng Cơ giống như trong lời Tiêu Cẩm nói, nhi tử nhà mình sẽ gặp nguy hiểm! “Cái gì mà mượn xác hoàn hồn? Theo như lời con nói là thật sao?” Tiêu Cẩm chắc chắn gật đầu: “Mẫu phi nếu không tin có thể truyền Lãnh Băng Nguyệt đến thăm dò một phen. Sau khi Lãnh Băng Cơ được gả vào Vương phủ, tính tình kỳ quái, khác biệt với trước đây, hơn nữa trước đây nàng ta chưa học qua thuật Kỳ Hoàng, thì làm sao có thể chữa bệnh? Người xem mánh khóe lúc nàng ta chữa bệnh, kỳ lạ, cổ quái, con chưa nghe kiến thức đó bao giờ. Chỉ cần hạ bút viết đơn thuốc, thì cứ như ảo thuật, thật đúng là yêu thuật!” Huệ Phi nghe thấy thì sửng sờ. Những điều đáng ngờ về Lãnh Băng Cơ. Bà cũng không phải là không chú ý qua. Ngay cả trong cung, y thuật chữa bệnh kỳ diệu của Lãnh Băng Cơ cũng có rất nhiều người nghị luận qua, hướng về khen nàng ta cũng có, từ những người có y thuật tài tình trong việc dùng thuốc đến ngay cả những ngự y trong cung. Trong lời của Tiêu Cẩm, rất có đạo lý. Việc Lãnh Băng Cơ cả người có yêu khí là hoàn toàn chính xác, vô cùng quái dị. Trong lòng càng nghĩ lại càng sợ, hài nhi của chính mình chắc chắn không biết rõ sự tình, bị Lãnh Băng Cơ lừa gạt. Cứ như thế tiếp tục thì thật là khó cứu vãn mà? Vì để chứng thực lời của Tiêu Cẩm, bà lập tức sai người gọi Lãnh Băng Nguyệt tới, bà cho rằng Lãnh Băng Nguyệt và Tiêu Cẩm, mặt và tâm không hòa thuận, khẳng định sẽ không giúp Tiêu Cẩm lại lừa gạt chính mình. Lãnh Băng Nguyệt và Tiêu Cẩm đã cùng một giuộc với nhau, nghe thấy câu hỏi của Huệ Phi, lập tức nói ra Lãnh Băng Cơ có điều đáng ngờ, không ngớt mà tố cáo với Huệ Phi. Cuối cùng hết sức chắc chắn: “Băng Nguyệt có thể chắc chắn, Lãnh Băng Cơ hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]