*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt Lãnh Bằng Nguyệt cảm động đến rơi nước mắt: “Băng Nguyệt đa tạ Huệ Phi nương nương che chở, nếu không ta thật chẳng biết như thế nào cho phải”
Huệ Phi hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ có thể trách người ngu dốt, mỗi ngày canh giữ bên cạnh Phong nhi, vậy mà khiến cho hắn chán ghét mà vứt bỏ như vậy, ngay cả khi có cốt nhục cũng nhất quyết muốn phá bỏ, có thể tưởng tượng được, dù cho người sinh hạ đứa bé này, sợ là cũng không được cưng chiều".
Lãnh Bằng Nguyệt thấp giọng khóc nức nở, vẻ mặt ủy khuất: “Thủ đoạn của tỷ tỷ lợi hại, Băng Nguyệt tự biết không phải là đối thủ của nàng, bây giờ không còn cầu gì hơn, chỉ mong có thể sinh hạ đứa bé này, chăm chỉ nuôi nấng nó trưởng thành, tuổi già cũng có người trông cậy vào”.
“Ngươi nghĩ như vậy là đúng” Huệ Phi khẳng định gật đầu: “Nữ nhân được sủng ái, nhiều nhất cũng chỉ là ba năm rưỡi, nhiều lắm khoảng mười năm sau, chỉ có bồi dưỡng được một đứa con trai nối dõi ưu tú, đó mới là vinh quang cả đời.
Tuy rằng ta ở trong cung này, ta vẫn biết một chút biến động nhỏ của người trong Kỳ vương phủ. Ngươi thật sự không phải là đối thủ của Lãnh Băng Cơ nàng, về chút thủ đoạn nhỏ này căn bản không đáng để nhắc tới. Khuyên người thu lại suy nghĩ này, cứ việc yên tâm giữ được đứa bé này, ngày sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892896/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.