*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Vốn dĩ Linh bà còn có tật giật mình, vừa thấy vậy đã sợ tới mức hồn bay phách tán, hoảng sợ lui về phía sau: “Cứu mạng với!”. 
Cẩm Ngu không nhìn thấy gì, nghe thấy động tĩnh như vậy có chút sốt ruột, phe phẩy hai tay: “Bà làm sao vậy?” 
Hổ Tử tiến lên, trực tiếp cắn vào ống quần Linh bà, Linh bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hô lớn kêu oan: “Quận chúa, lão nô oan uổng, không phải lão nô!” 
Cẩm Ngu quay mặt lại khẩn cầu: “Nương nương, biểu ca, mau cứu Linh bà, bà ấy không thể nào hại ta được” 
Thẩm Phong Vân nhịn cười, ra lệnh một tiếng: “Hổ Từ, quay về” 
Hổ Tử vẫn không chịu buông ra. Thẩm Phong Vân chỉ có thể tự mình đi tới, khẽ vỗ đầu Hổ Tử nói: “Nghe lời”. 
Lúc này, Hổ Tử mới lưu luyến không nỡ, buông lỏng miệng ra. Nha dịch tiến lên, dùng sức kéo Hổ Tử sang một bên. 
Mộ Dung Phong nhăn mặt, thấp giọng hỏi Lãnh Băng Cơ: “Cảnh khuyển này thật sự linh nghiệm như vậy sao?” 
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi” 
Hắn càng đè thấp giọng nói: “Chỉ cần nàng không dùng loại thủ đoạn đó với ta thì ta sẽ thật dè dặt, chỉ vẫy đuôi với nàng như vậy thôi.” 
Lãnh Băng Cơ ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, “thủ đoạn” trong lời hắn rốt cuộc là có ý gì, khó khăn lắm mới có thể nén cười. 
“Mặc dù ta có dùng thủ đoạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892869/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.