Lãnh Bằng Cơ đoán được Linh Bà này không hề đơn giản, nhưng không nghĩ tới lại là người bụng dạ nham hiểm tới như vậy.
“ Vậy rốt cuộc Thánh Nữ giáo này luyện tập tà thuật gì vậy?”
Đây mới là điều nàng muốn biết nhất.
“Tà thuật của bọn họ chia thành sáu loại: khí huyết, linh tuệ (nhạy bén),dự tư (dự đoán suy nghĩ),nhiếp hồn (lấy linh hồn),linh môi (ngoại cảm),tự thần, nghe nói Linh Bà này có linh khí, luyện tà thuật rất khó, nhưng lại là sở trường của bà ta, quả là nhiếp hồn chi thuật” “Thật sự có thể câu đoạt hồn phách? Hay là triệu hồn về cho người chết?”.
Cho dù bản thân Cẩm Ngu đã từng trải qua, nhưng vẫn khó có thể tin được, trên thế gian này thực sự tồn tại loại thuật pháp phi khoa học như vậy sao?
Tiểu Nhị lại cầm bức tranh kia lên, chỉ cho Lãnh Băng Cơ thấy: “Vương Phi nương nương người nhìn xem đôi mắt của Linh Bà này”
Lãnh Băng Cơ xem xét cẩn thận, bất chợt nhìn một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt bà ta có hồn, bây giờ chú ý kĩ lại, không biết có phải do tác động tâm lí hay không, đột nhiên cảm thấy đôi mắt này của bà ta vô cùng thần bí, giống như một cái xoáy nước, có thể bất giác hút người vào bên trong đó.
Một bức tranh đơn giản, còn không có đến nổi một phần mười sức hút, vậy mà lại có được sức mạnh thần bí như vậy, vậy nếu chỉ liếc nhìn bà ta một cái, chỉ sợ có khi bay mất hồn phách.
Nàng đột nhiên tỉnh ngộ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892858/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.