*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cho dù là có thì đó cũng là của tiểu thiếu gia, có liên quan gì đến các người chứ?” Tri Thu hỏi lại. “Tiểu thiếu gia cũng đâu có biết việc này” "Ý của các ngươi là muốn bí mật tham ô số tiền này?” “Tại sao lại không thể chứ? Kim Thị chỉ nói chuyện này với Lãnh Băng Nguyệt, những người khác không biết”. “Muốn ta cho các ngươi mấy ngày? Vẻ mặt của Phương Phẩm Chi khó xử nói: “Hiện giờ tiểu thư của các ngươi bị Vương gia cầm túc ở thôn trang cho nên nàng ta không thể ra ngoài một mình được. Cho nên nàng ta cũng không có cách nào đi tìm Lãnh Bằng Nguyệt lấy tín vật được. Còn Triệu ma ma vừa mới tới phủ nữa, bà ta rất kiêu ngạo với cả cũng không quen nên ta cũng không thể nói chuyện được” “Các ngươi muốn để ta làm kẻ ác ư?” “Lãnh Thanh Kiểu biết người là người của tiểu thư, hơn nữa lại còn quen người nữa, cho nên chắc chắn sẽ thoải mái giao tín vật cho ngươi. Hơn nữa, số tiền kia cũng chẳng đủ 5000 lượng, mới chỉ có hơn 4000 thôi. Nếu người cầm tín vật thì có thể đến ngân trang rút ra, còn nếu n không đủ thì ta có thể miễn cưỡng đi bù thêm một ít vậy”. Tri Thu do dự mà không biết nói gì. Nếu như trực tiếp cầm tiền từ chỗ của Phương Phẩm Chi thì có chút nguy hiểm. Nếu như nàng ta tranh thủ tới ngân trang thì sẽ an toàn hơn. Nhanh chóng lấy được 4000 lượng bạc kia rồi nàng ta nhanh chóng đi Thượng Kinh thì cũng không đủ cho hai người. “Ngươi nói thật sao?” "Ngươi còn đang nằm trong tay nhược điểm của bọn ta, gây cản trở đường sống của bọn ta mà còn sợ bọn ta giở trò sao? Có phải hay không thì người cứ thử một lần là được. Hoặc là người nghĩ cách đưa tiểu thiếu gia tới thôn trang đi, chỉ cần các ngươi lấy được tín vật của tiểu thư thì sau đó cứ giao cho bọn ta”. Tri Thu khẽ cắn môi: “Lúc này, ta tạm thời tin lời của các ngươi, nếu như các ngươi dám gạt ta thì ta sẽ vạch trần tất cả trước mặt Vương gia” Tửu lâu Hồng Tấn.
Thế nhưng mục đích của Phi Ưng Vệ cũng rất rõ ràng chính là tìm ra cũng không ít chuyện riêng của các quan viên ở Trường An. Lãnh Băng Cơ cũng có rất nhiều suy đoán, nàng cho rằng người đứng sau nhất định là có liên quan tới triều đình Trường An, hoặc là vốn dĩ là người ở trong triều đình. Nếu như nắm giữ khuyết điểm của các vị quan viên thì có thể lấy nó đi áp chế, buộc đối phương phải làm việc cho mình. Như thể xem ra Phi Ưng Vệ có thể coi như là khối u ác tính, tai họa ngầm đối với Trường An, cho nên đương nhiên là không thể giữ lại được. Còn một đêm hoang đường của nàng ở am Nam Sơn Ni có tính là nhược điểm không? Có lẽ sớm hay muộn cũng có một ngày tìm tới tận cửa, rồi nói với nàng rằng: “Mau ngoan ngoãn làm theo lời của bọn ta, nếu không bọn ta sẽ công khai thân phận thực sự của đứa trẻ kia. Như vậy thì người với Phong Vương gia sẽ mắc tội khi quân, đứa trẻ cũng sẽ mất mạng” Liệu nàng có làm theo không? Đột nhiên nàng cảm thấy khủng hoảng vô cùng, tự nhiên lại cảm thấy có chút khổ sở, thất thân đã đủ thảm rồi, thế mà bây giờ còn không được tự do nữa. Diệt trừ Phi Ưng Vệ là chuyện nhất định phải làm. Chính nàng cần phải ra đòn phủ đầu trước gây khó dễ cho bọn họ, nhất định nàng phải xuống tay trước. Nhất là tên đàn ông kia, mẹ nó, phải thiến đi thì mới hả giận được. Nàng buông tập tài liệu kia xuống: “Những manh mối này vẫn chưa đủ, ta muốn biết người đứng đằng sau Phi Ưng Vệ là ai? Sào huyệt của bọn họ ở chỗ nào? Nhất định phải tìm hiểu thật chi tiết, ngay cả dấu vết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua” Chưởng quầy vuốt cằm: “Ta định bẩm báo lại với phu nhân, ngài quả nhiên là tính toán như thần, am Nam Sơn ni kia quả thực có điều đáng ngờ” Nhất thời Lãnh Băng Cơ cảm thấy chấn động: “Đáng ngờ gì cơ?”. “Tiểu nhân phải người đi giả làm khách hành hương, ngủ lại am ni cô mấy ngày, thì phát hiện có người ra vào am vào ban đêm, hơn nữa đều là những cao thủ võ ảnh vô tung. Hơn nữa, còn có người của Phi Ưng Vệ nữa!” “Ni cô trong am không tuân thủ các quy tắc và giới luật ư?” Chưởng quầy lắc đầu: "Cũng không phải, giống như là làm giao dịch gì đó, hoặc có thể nói là địa điểm liên lạc” “Trên giang hồ ư?". Chưởng quầy lại lắc đầu: “Cũng không giống, có vẻ giống bạch đạo hơn” Quan phủ sao? “Làm sao người thấy được?” “Bọn ta có thể nhận ra bằng các từ ngữ riêng, trên giang hồ thì có từ ngữ của giang hồ riêng, quan gia thì cũng có giọng điệu riêng của quan gia, người của chúng ta nói giống như là người của quan phủ hơn. Hơn nữa, trong đó còn có người có khẩu âm không giống như của người Trường An chúng ta” “Bọn họ bàn luận về cái gì?” “Tính cảnh giác của đối phương cực cao nên nói chuyện cũng rất cẩn thận, người chúng ta sợ bị bại lộ hành tung nên cũng không dám tới gần”. Lãnh Băng Cơ khẽ hít một hơi, vốn dĩ nàng chỉ muốn tra kỹ nguồn cơn, tìm ra được Phi Ưng Vệ giậu đổ bìm leo kia, nhưng không ngờ lại có được thu hoạch khác. Nếu thật sự giống như lời của chưởng quầy nói thì những người này muốn nương nhờ nơi cửa Phật thanh tịnh này để che giấu điều gì?” "Có lẽ nào nơi này chính là căn cứ của Phi Ưng Vệ?” Lãnh Băng Cơ đưa ra một suy đoán táo bạo. “Chuyện này cũng không thể nói chính xác được. Hơn nữa, ở am ni cô này vẫn còn một thế lực khác, có thể lặng lẽ tìm hiểu những động tĩnh nhỏ trong đó” Cái này cũng có chút thú vị. "Là ai? “Tạm thời chúng ta vẫn chưa rõ bối cảnh, chỉ biết là một nữ ni cô mới vừa quy y vào mùa xuân năm nay, lúc người của chúng ta nghe lén thì gặp phải nàng ta, sau đó thì âm thầm giao thủ với nàng ta nữa. Thân thủ của nàng ta vô cùng lợi hại, không nhìn ra là loại võ công nào cho nên cũng không biết rõ lai lịch. Chỉ là một cái am ni cô nho nhỏ mà lại tàng long ngọa hổ, náo nhiệt như vậy. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi bắt gặp Phi Ưng Vệ ra vào đây vào ban đêm. Chưởng quầy hỏi nàng: “Ngài xem có cần tiếp tục điều tra nữa không? Chuyện bình thường trong triều đình thì Tàng Kiểm Các của chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào, miễn cho rước họa vào thân. Nhất là hiện tại người của chúng ta đã bại lộ, đến lúc đó.” Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Bọn họ là quan gia, chẳng lẽ các người không phải sao?” Nhất thời chưởng quây cũng cảm thấy hợp lý: “Có lời này của phu nhân thì chúng tôi cũng không sợ nữa. Phu nhân còn điều gì muốn chúng tôi điều tra nữa không? Là người bí ẩn mà chúng ta đang đối phó hay là thân phận của nữ ni cô kia?” Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút: “Vẫn phải điều tra tiếp vì vất vả lắm mới tìm thấy dấu vết của Phi Ưng Vệ, thế nhưng cố gắng đừng để đánh rắn động cỏ. Nếu như đối phương có tình cảnh giác ca, chúng ta không tiện nhúng ta thì cứ tạm thời án binh bất động đã, miễn cho việc bị bại lộ, chặt đứt manh mối. Nhất định phải bàn bạc thật kỹ lưỡng”
Chưởng quầy nói một câu “Chờ một chút rồi xoay người đi ra ngoài cầm một cây bút vào, dựa theo sự miêu tả của Lãnh Bằng Cơ dùng vài nét bút để phác họa ra chân dung. Lãnh Băng Cơ chỉ ra vài chỗ chưa đúng, sau đó vẽ lại một lần nữa thì cũng giống được đến 6, 7 phần. Chưởng quầy dừng bút: “Tiểu nhân sẽ sai người đi điều tra, khi nào có tin tức thì sẽ báo cho Vương phi nương nương biết.” - -----------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]