*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Lãnh Băng Cơ dùng hai ba nét bút phác họa đơn giản vẽ một bức dải lụa mobius, ném thẳng vào mặt của Sở Nhược Hề: “Nếu ngươi có thể đi mãi trên một mặt mà ngươi thích thì xem như ngươi thắng” 
Một đám người xúm lại nghiên cứu điều mấu chốt trên bức vẽ này, ánh mắt từ một mặt chạy dọc về phía trước nhưng ko biết từ lúc nào lại đi tới mặt phía sau, nhưng vốn không có vượt qua cạnh mặt phẳng mà, không thể nào hiểu được nên càng cảm thấy kinh ngạc hơn. 
Lãnh Băng Cơ chỉ dùng vài nét đã vẽ ra một bức cầu thang Phan Lạc Tư, ném về phía Sở Nhược Hề đang đầy nghi hoặc: “Dọc theo bậc thang hướng lên trên, nếu ngươi có thể đi đến đỉnh thì ta sẽ coi như là mình mua” 
Bốn phía cầu thang trong bức tranh tạo thành hình vuông, ánh mắt nhìn về hàng dài cầu thang, thế nhưng cầu thang chạy dài bất tận, không hề có điểm dừng, giống như bậc thang lên trời vậy. Chuyện này quá mức kỳ quái, rốt cuộc đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối đây? 
Phía nữ tân tịch lập tức ồn ào hản lên, các khách nữ xôn xao bàn tán, kinh ngạc cảm thán, ai nấy đều thấy mới mẻ kỳ diệu, trước đây chưa từng thấy qua, bức tranh này chắc chắn đã được dùng pháp thuật để mê hoặc lòng người. 
Phía nam tân tịch cũng không nhịn nổi tò mò, quay tới xem xét rốt cuộc là như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892842/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.