*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn giận kìm nén mấy ngày nay cuối cùng cũng trút ra ngoài, tay càng đau thì trong lòng càng sảng khoái.
Cơ thể nhỏ bé của Cẩm Ngu làm sao có thể chịu được cái tát của nàng, cơ thể lảo đảo, ngã xuống đất, cả người như chết lặng.
“Không liên quan gì đến ta, ngươi câu dẫn người đàn ông của ta! Họ hàng cách ba nghìn dặm, hơn nữa còn là thân thích họ hàng của tổ tiên, ngươi và vương gia cách ít nhất cũng mười nghìn tám trăm dặm, chẳng lẽ ngươi không biết chút gì sao? Nửa đêm canh ba, đòi một người đàn ông dỗ ngủ, còn lý lẽ hùng hồn, dù là huynh muội ruột thì cũng phải biết tránh hiềm nghi”
“Được, không phải ngươi sợ sao? Bổn vương phi liền lệ mười thị vệ đến, phải có giọng từ tính, tính tình nhãn nại, tốt nhất là đã thành gia lập nghiệp làm cha rồi, biết hát ru. Nói với bọn họ rằng Quận chúa Cẩm Ngu sợ, kêu bọn họ đến ngủ cùng.
Quận chúa Cẩm Ngu”
Lãnh Băng Cơ hôm nay thực sự rất tức giận, nên nói chuyện không khách sáo chút nào. Nếu là người khác, ngày nào cũng có một cây gậy chọc phá lởn vởn trước mặt, thì sự kiên nhẫn này cũng có giới hạn.
Ta đây nhịn ngươi lâu rồi! Ngươi mẹ nó, không biết xấu hổ, hôm nay ta nói toạc ra cho người người đều biết, xem người còn không biết xấu hổ không?
Cẩm Ngu “oa” một tiếng liền bật khóc: “Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892830/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.