*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng mây mù trong tưởng tượng của Mộ Dung Phong không hề xuất hiện, trái lại, Lãnh Băng Cơ đang tươi cười một cách sáng lạn.
Ngay lúc Cẩm Ngu bất chấp lao đến, Lãnh Băng Cơ đã bắt đầu hành động, nàng bước một bước dài lên phía trước, “tốt bụng” đỡ lấy Cẩm Ngu đang chuẩn bị té ngã.
“Quận chúa cẩn thận!”
Mũi chân móc một cái, đã trúng sọt tre Mộ Dung Phong đang đặt trên đất, đạp đổ.
Nàng bật hét lên một tiếng, rồi vội vã nép qua bên cạnh, thể là đụng để tiếp cái sọt còn lại. Động vật sống từ trong sọt bị đổ bò ra đầy đất, một rổ ếch xanh và cóc, một rổ rắn Thái Hoa.
Ếch xanh bị kinh động, lập tức nhảy tán loạn khắp nơi.
Mộ Dung Phong không bất ngờ lắm, tuy dị ứng với mấy thứ đồ chơi này, nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ mặt lãnh đạm, hắn gỡ tay Cẩm Ngu ra, lùi về phía sau vài bước.
Đại Mạt thì khác, ở trong cùng trước giờ luôn luôn sạch sẽ, nàng ta rất ít gặp phải những thứ như thế này, nên vô cùng hoảng sợ, nhảy dựng lên thét lớn: “A!”
Cẩm Ngu không thể nhìn thấy, nghiêng tại lắng nghe: “Chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ run rẩy kêu lên: “Rắn, cóc nữa, sắp bò tới chân quận chúa kìa!”
Cẩm Ngu vừa nghe xong đã hồn xiêu phách lạc, tay chân luống cuống nhào vào lòng Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong tất nhiên không dám đỡ nàng ta nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892817/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.