*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người bỏ lại Lãnh Băng Nguyệt, đi thẳng khỏi hoàng cung, lên xe ngựa.
Lúc này Mộ Dung Phong mới trút bỏ được vẻ lạnh lùng, ôm chặt lấy Lãnh Băng Cơ vào trong ngực, không nói một lời.
Lãnh Băng Cơ cảm nhận được sự u uất và oán hận nặng nề trên người hắn, yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn, chậm rãi mở miệng: "Chàng sao vậy? Ta vẫn ở đây mà”
Vòng tay Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ càng siết chặt hơn, ủ rũ nói, hơi nóng phả lên đỉnh đầu cô: "Có ai ép nàng làm chuyện mà nàng không thích không?"
Lãnh Bằng Cơ cọ cọ chóp mũi của nàng vào lồng ngực hắn: "Có chứ, ví dụ như kết hôn với chàng đó.”
Mộ Dung Phong cười khổ, xoa xoa đầu nàng coi như trừng phạt.
Lãnh Bằng Cơ ngẩng mặt lên, nhìn chiếc cằm rắn chắc của hắn, trên môi cũng hiện lên vẻ chua xót: "Huệ phi trừng phạt Bằng Nguyệt làm chàng đau lòng sao?”
Mộ Dung Phong mím mím môi: "Băng Cơ, mắt của Cẩm Ngu còn có hy vọng hồi phục không?”
Lãnh Băng Cơ nghiệm mặt nói: "Thật xin lỗi, ta không muốn nhúng tay vào chuyện này”
Mộ Dung Phong gian nan nói: "Mẫu phi nói, cho ta thời gian một tháng, nếu đôi mắt Cẩm Ngu không hồi phục lại được sẽ lấy mắt của Lãnh Bằng Nguyệt để bồi thường cho nàng ta”
Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng trách nàng độc ác. Lãnh Băng Cơ trầm mặc không nói lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892808/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.