*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cẩm Ngu vừa nghe thấy giọng Mộ Dung Phong lại càng thêm kích động, bước chân trần xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía hắn.
“Biểu ca!”
Mộ Dung Phong lui về phía sau hai bước, mà Cẩm Ngu duỗi tay về phía trước, không chút để ý nhào tới.
Trước mặt lại là cây cột, mà Cẩm Ngu thì như thể không nhìn thấy.
Mộ Dung Phong không thể trơ mắt nhìn nàng ta đâm đầu vào cây cột nên lập tức túm lấy nàng ta nói: “Cẩn thận!”
Cẩm Ngu lập tức quên mình mà nhào vào lòng Mộ Dung Phong, hai tay ôm chặt lấy eo Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong không ngờ nàng ta lại làm như vậy trước mặt bao nhiêu người, không chút rụt rè nào, hắn vội vàng vươn tay gỡ tay nàng ta ra.
Cẩm Ngu đã khóc không thành tiếng: “Biểu ca, huynh phải làm chủ cho Cẩm Ngu! Cả đời này của Cẩm Ngu đã bị hủy hoại rồi!”
Cánh tay Mộ Dung Phong lập tức dừng lại, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Trong phòng đột nhiên im ắng.
Ngự y ở một bên thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, quận chúa Cẩm Ngu bị thương đầu khiến cho đôi mắt tạm thời bị mù, không thể nhìn thấy.”
“Cái gì cơ?” Mộ Dung Phong kinh hô một tiếng: "Không phải là đập đầu sao? Sao lại mù được?”
Lãnh Băng Cơ đứng ở một bên, trong lòng cũng trầm xuống. Là một đại phu, nàng hiểu rõ hơn ai hết, não bộ bị va chạm dẫn tới việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892806/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.