Lãnh Băng Cơ có chút do dự, dù sao thì con dấu son đó cũng quan trọng, tuy rằng người này tự xưng là người của nhà họ Cừu nhưng mình cũng chưa bao giờ gặp mặt, cứ như vậy giao cho hắn liệu có phải có chút qua loa rồi không?
Nàng hoài nghi hỏi: “Ngươi muốn nói tới đồ vật gì cơ?”
Quản sự không ngờ nàng sẽ phủ nhận, không khỏi sửng sốt: “Vương phi nương nương cứ nói đùa, lẽ nào người quên mất gia chủ nhà ta đưa con dấu son cho người sao?”
“Con dấu son thì đúng là có những dựa vào cái gì mà ta có thể tin tưởng đưa cho ngươi? Mắt nhìn của gia chủ nhà ngươi không tốt, người bên cạnh chưa chắc đã đáng tin”
Quản sự nghiêm túc nói: “Công tử nhà ta đã dặn dò từ trước, nếu Vương phi nương nương thấy nghi ngờ về thân phận của tiểu nhân vậy thì để tiểu nhân truyền lại lời cho người, vị trí các chủ phu nhân vẫn còn giữ lại cho người đấy, lúc nào cũng hoan nghênh người hồi tâm chuyển ý”
Ặc… không biết xấu hổ.
Mộ Dung Phong vẫn luôn lặng lẽ quan chú ý quan sát động tĩnh giữa hai người, thấy họ tiến tới ngày càng gần, nói càng ngày càng nhỏ, thì thì tầm thầm có chút thần bí. Cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà cất bước đi lên trước mặt, ho nhẹ một tiếng, ném một thỏi bạc cho tên.
quản sự kia, không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Hôm nay vất vả rồi, đi thong thả không tiễn, trở về chuyển lời tới gia chủ nhà người một tiếng, bổn vương chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892803/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.