Mộ Dung Phong vấn sức khỏe đang không tốt, tâm trạng lại quá vui vẻ, xuân phong đắc ý, nên chỉ qua vài tuần rượu đã muốn say.
Ai cũng có mắt nhìn, biết vợ chồng người ta trùng phùng nhất định là có nhiều chuyện để nói, nên tất cả đều biết điều mà sớm cáo từ trở về phủ.
Đưa tiễn mọi người về xong, Lãnh Băng Cơ vặn vẹo eo: “Mệt quá”
Mộ Dung Phong: “Ừm, buồn ngủ quá”. Lãnh Băng Cơ: “Ta đi nghỉ ngơi trước đây”.
Mộ Dung Phong: “Ta cũng đi nghỉ đây”
Lãnh Băng Cơ quay người đi về Triều Thiên Khuyết, Mộ Dung Phong cũng đi theo.
Bầu không khí lúc này rất lạ lùng, Lãnh Băng Cơ căng thẳng siết chặt tay áo, Mộ Dung Phong thì xoa xoa ngón tay.
Lãnh Băng Cơ không nói gì, đi thẳng vào phòng chính, Mộ Dung Phong đi vào rồi đóng cửa lại, nhân tiện chốt luôn cửa.
Người này nhanh chóng trèo lên giường, được bằng chân lân đằng đầu à? Có phải hơi nhanh quá rồi không?
Lãnh Băng Cơ lo lắng nuốt nước bọt, sau khi lấy hết can đảm quay người lại, Mộ Dung Phong lập tức ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều mà chiếm lấy môi nàng.
Lãnh Băng Cơ khống cự tuyệt. Bàn tay nhỏ bé như thể không có xương chậm rãi từ trong ngực lần lên cổ hắn.
Mộ Dung Phong ăn quen, càng tham lam công thành đoạt đất. Chấm lên vô số ngọn lửa trên đường đi.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy toàn bộ xương cốt cứ như bị rút đi, đã hoàn toàn tan thành nước, gần như không thể đứng vững. Cả người nàng đã nằm trọn trong vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892793/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.