Lương ma ma sắc mặt có chút khó coi, không phải do nàng hổ nháo, mà là do thời cổ khi nhắc đến thủy đậu thì ai cũng biến sắc, ngộ nhỡ mình không may bị mắc bệnh, cho dù có thể giữ lại cái mạng già này thì cũng chưa chắc có thể trở về cung làm việc được. Hơn nữa, nữa nếu một ngày phải uống ba thang hoàng liên, không chết bệnh thì cũng chết vì đắng.
Nhưng mà trên đầu là lệnh của chủ tử, bản thân không thể không theo, không dám tự ý hồi cung.
Lãnh Băng Cơ xoay mặt về hướng Lương ma ma, ho khan vài tiếng: " Nhớ rõ việc này ngàn vạn lần cũng không được bẩm báo Huệ Phi nương nương, kẻo người lao tâm lo lắng”.
Không nhắc thì thôi chứ vừa nghe đến đây, Lương ma ma đã có ngay cái cớ để hồi cung.
“Vậy Cẩm Ngu Quận chúa đang ở bên Huệ Phi nương nương dưỡng bệnh rồi, nhưng đâu có ai đang mang bệnh mà lại tiến cung như thế, lão nô cảm thấy phải lập tức hồi cung một chuyến, nhắc nhở Cẩm Ngu Quận chúa một chút, ít lảng vảng đi lại trước mặt nương nương”.
“Ngàn vạn lần không thể"Lãnh Băng Cơ nghiệm giọng nói: “Nay bệnh tình Vương gia đã có chút khởi sắc, nếu để Huệ Phi nương nương biết được lại không yên tâm mà tới đây chăm nom, bị lây bệnh thì biết phải là sao?”
Lương ma ma gấp gáp, trống ngực đập liên hồi: “ Nếu Huệ Phi nương nương có hỏi đến bệnh tình của Vương gia, lão nô cũng không dám nhiều lời”
“Huệ Phi nương nương có hỏi tại sao ngươi hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892750/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.