Mộ Dung Phong nhận lấy qua rồi thầm dùng sức, những tấm thiệp mời đó thoáng cái đã hóa thành bột mịn theo gió bay đi. 
“Nói với bọn họ, vương phi rất bận, không rảnh. Còn nữa, nhớ không được để vương phi biết chuyện bà mai đến cửa!” 
Miễn cho nàng vểnh đuổi lên tận trời mà càng coi thường bản thân hắn. 
Người gác cổng luôn mồm vâng dạ, liếc thấy vương gia bừng bừng tức giận xuất ra sức lực từ thuở hồng hoang, trong lòng thầm kinh ngạc, vội vàng liên mồm bảo đảm. 
Mộ Dung Phong cáu kỉnh đi qua đi lại tận vài lần, vừa dừng chân liền bổ sung thêm một câu: “Nếu vương phi xuất phủ thì nhớ rõ nhất định phải bẩm báo với bản vương, nếu không bổn vương sẽ tra hỏi ngươi!” 
Người gác cổng sờ mông mình, cúc hoa căng chặt, vội vàng vỗ ngực cam đoan. 
Mộ Dung Phong mím môi mỏng: “Chuyện vương phi bị hưu không được truyền ra ngoài, nhưng có thể để cho vương phi biết” 
Người gác cổng không hiểu có ý gì, y ngơ ngác gật đầu rồi làm theo. 
Trong Triều Thiên Khuyết, Lãnh Bằng Cơ đã tỉnh lại từ sớm. Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi nửa ngày, bản thân mình nên trở về tướng phủ hay đến nơi khác đây. 
Đường lui sớm đã được tính toán xong từ lâu, nhưng khi ngày này rốt cuộc cũng đến thì nàng lại có hơi mờ mịt. 
Bản thân nàng đã sắp sửa phải sinh ra đứa bé này, lại còn phải chú ý đến sắc mặt của cả hoàng gia, ở lại kinh thành sẽ có khả nhiều phiền phức. Cho nên, nàng muốn tạm rời kinh thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892738/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.