Lãnh Băng Cơ biết bảng vàng đã lên rồi, kích động đứng lên, Minh Nguyệt đã thúc ngựa tới, hưng phấn há mồm thở dốc, vừa chạy vừa gào lớn: “Thám hoa! Thảm hoa! Đại công tử đã đỗ thám hoa!” 
Trong lòng Lãnh Băng Cơ run lên, cả người không thể đứng vững. 
Thám Hoa, ca ca nhà mình có thể giỏi như vậy sao. 
Tiết di nương vỗ đùi: “Phụ tử hai đời đỗ thám hoa, đúng là chuyện đại hỷ, thưởng, mau thưởng, từ trên xuống dưới toàn phủ hôm nay đều có thưởng!” 
“Đại ca ta đâu?” Lãnh Băng Cơ vội vàng truy hỏi. 
Minh Nguyệt nuốt nướng miếng nói: “Vương phi nương nương đừng sốt ruột, kim điện vạn tuế gia truyền chỉ, bây giờ đại công tử còn đang yết kiến hoàng thượng ở trong cung, còn đang nghiêm trang nghe xướng danh nữa. Phong vương gia biết nương nương nóng lòng chờ đợi cho nên truyền lời nhắn tới trước, hiện giờ bảng vàng còn chưa lên đầu” 
Quả thật là có người làm quan trong triều thật tốt, Mộ Dung Phong đã năm lần bảy lượt cho nàng đi cửa sau rồi. 
“Khi nào thì mới hồi phủ?” 
“Sau khi nhận chỉ ở kim điện xong, đại công tử còn muốn cưỡi ngựa dạo quanh phố một vòng, có lẽ chưa về ngay được.” 
Lãnh Băng Cơ nghe vậy càng hưng phấn, gió xuân ngựa cưỡi phi ào, Trường An xem hết vườn nào có hoa, chuyện tốt đẹp như vậy, sao có thể không đi thưởng thức một phen chứ? 
Nhìn trời nắng chang chang, nàng lại lo lắng không biết thân thể ca ca có thể chịu được không, vì vậy lệnh cho Minh Nguyệt đi tìm hiểu tin tức. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892718/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.