Mộ Dung Phong cũng không thèm nhìn ông ta một cái, chỉ hỏi: “Vương phi của bản vương đã về quý phủ ở cũng được hai ngày rồi đấy nhỉ?”
Thật ra tính một cách chính xác thì mới được một ngày rưỡi thôi. Lãnh Tương nghĩ rồi muốn nhắc nhở một câu, song vẫn không dám, nên chỉ có thể gật đầu: “Dạ phải!”
“Vậy ông dự tính để nàng ấy ở lại tới khi nào?”
Lãnh Tương không dám hấp tấp trả lời... Ông ta nên nói thời gian dài là tốt hay thời gian ngắn là tốt đây?
“Tiểu nữ... con bé... con bé có lẽ là còn muốn ở thêm hai ngày”.
Sắc mặt Mộ Dung Phong liền trầm xuống: "Xem ra Tướng phủ so với Vương phủ của ta càng tự tại hơn!”
“Không không...” Lãnh Tương một mực phủ nhận: “Hạ quan đối với việc giáo dục con gái chưa bao giờ dám lơi lỏng, một mực vẫn không quên dạy bảo nó!”
Mộ Dung Phong ngấm ngầm nghiến răng: “Vậy... bao giờ thì bản vương mới có thể đón nàng ấy hồi phủ được?”.
Lãnh Tương bất chợt ngẩng đầu. Vị này xoay hết một vòng hóa ra là muốn thê tử, muốn gấp rút đón thê tử về nhà!!!
Ông ta lau lau mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, cảm giác vị Vương gia này còn khó hầu hạ hơn cả Hoàng thượng. Ít nhất là bản thân Lãnh Tương làm quan trong triều đã lâu, mỗi một ánh mắt của Hoàng để ông ta đều có thể phỏng đoán ra dụng ý. Còn vị Vương gia này, tính tình đã hỉ nộ vô thường không đoán được thì chớ, quan trọng nhất là bộ mặt quan tài bất biển kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892690/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.