Mộ Dung Phong có nghĩ thế cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu xa thêm nữa, dù sao giữa Tri Thu và Triệu ma ma, ai đúng, ai sai thì chỉ cần chủ nhân của hai người đó hiểu rõ là được rồi.
Sắc mặt hắn hòa hoãn đi đôi phần:
“Đứng lên đi, chuyện này xem như nàng đã xử trí thỏa đáng rồi.”
Lãnh Băng Nguyệt từ dưới đất từ từ đứng lên, nhìn sang Tri Thu lại khẽ khàng cắn môi dưới:
“Tri Thu đi theo thiếp nhiều năm rồi, ban nãy cũng chỉ là trong đội chốc hận mài sắt mà sao không thành kim, đúng là đã dấy lên chút tức giận. Nhưng xem trong phần tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm, thiếp đây là chủ nhân, vẫn muốn cho nàng ta một nhà gả vào êm đẹp”
“Nếu như Vương gia đồng ý cho phép thiếp phân Tử Đằng Tiểu Trúc ra hai gian phòng, để Tri Thu làm một thông phòng ngủ ở đó, được chứ ạ? Chúng thiếp có thể sớm chiều có nhau, làm bạn tâm tình, cũng để tỷ tỷ bớt nhọc nhằn”.
Lúc nói ra những câu này, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi lăn trên gò má Lãnh Băng Nguyệt, rặt một vẻ đạo đức vô biên.
Mộ Dung Phong hồi tưởng lại dáng vẻ Lãnh Băng Cơ cười trên nỗi đau của người khác ban nãy, trong lòng tức thì lại giận dỗi, gật đầu đồng ý ngay tắp lự:
“Nàng muốn làm sao thì cứ vậy đi.”
Lãnh Băng Nguyệt vốn chỉ mang chút ý tứ dò xét, mong mỏi Mộ Dung Phong có thể kiên quyết từ chối sau đó sẽ khoái trá đuổi cổ Tri Thu đi. Có ai ngờ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892663/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.