Khi Mộ Dung Phong đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn luôn nhẫn nại và tốt tính, cùng với khi ở trước mặt Lãnh Băng Cơ tỏ ra như là không phải cùng một người vậy:" Đều nói hết rồi, nàng ta đến doanh trại là có việc quan trọng, giữa chúng ta ở tất cả mọi mặt đều không thể có khả năng phát sinh..."
Lời vẫn chưa nói xong, phía sau lưng lại nghe thấy có một tiếng hô to: " Vương Gia, chàng có nhìn thấy chiếc khăn tay của ta để ở đâu không? Ta vừa mới dùng nó lau mồ hôi cho chàng, làm sao vừa quay đi liền không nhìn thấy nữa rồi?”
Hắn kinh ngạc quay mặt lại, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ với mái tóc bù xù lướt thướt dài ngang eo, bọc trong chiếc khăn gấm to, tùy tiện dựa vào khung cửa, cổ áo hơi mở ra, ánh mắt tràn đầy xuân sắc, như vừa mới bị dục vọng hun đốt cơ thể từ trắng chuyển sang đỏ, giống như mận đỏ rơi xuống tuyết, như khuôn mặt thiếu nữ được trang điểm, tinh xảo như pha lê.
Sắc mặt Lãnh Bằng Nguyệt trong giây lát liền thay đổi, mất đi vẻ hồng hào như trước, đưa ngón tay chỉ về hướng Lãnh Bằng Cơ, đôi môi đều run lên:"Tỷ, tỷ làm sao lại mặc quần áo của Vương Gia?
Lãnh Băng Cơ cười nhẹ một cái: "Đã nói rồi, ta không mặc quần áo của Vương Gia, lẽ nào mặc của người khác sao?"
Mộ Dung Phong vậy mà cũng không giải thích. Vẻ mặt Lãnh Băng Nguyệt chuyển từ xấu hổ thành phẫn nộ: "Đây chính là doanh trại, các ngươi làm sao có thể.."
Lãnh bằng cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892643/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.