Tử Đằng tiểu trúc. Lãnh Băng Nguyệt ngồi trước ánh nến, tay đỡ lấy trán, một mình xuất thần. Trong tay Tri Thu bưng một đĩa hoa quả đã cắt gọt hoàn hảo, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay Lãnh Băng Nguyệt. “Tiểu thư, người ăn chút hoa quả giải khát đi” Lãnh Băng Nguyệt thu hồi ánh mắt đang nhìn ngọn nến trước mặt, thờ ơ liếc qua Tri Thu, sưng đỏ trên mặt nàng ta đã sớm biến mất, khôi phục sự trắng nõn trơn nhẵn như thường ngày. Tinh tế đoan trang, làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, đúng như Triệu ma ma nói, là một mỹ nhân. Nàng ta cầm lên một miếng dưa, cắn một miếng: " Vẫn còn giận ta chuyện ngày đó sao? Ta quả thực cũng không có cách nào nên mới đánh ngươi, ngươi nên hiểu được đạo lý có vinh cùng vinh, có nhục cùng chịu” Tri Thu lắc đầu: "Tiểu thư nói gì vậy, họa từ miệng mà ra, Tri Thu biết ngài là vì tốt cho nô tỳ” " Ngươi hiểu được thì tốt” Lãnh Băng Nguyệt như có điều suy nghĩ đánh giá nàng ta: “ Nghe nói, đêm ngày hôm đó, một mình ngươi ra ngoài?” Tri Thu hạ thấp mí mắt: "Hồi bấm tiểu thư, nô tỳ tới thư phòng của vương gia” Tay Lãnh Bằng Nguyệt run lên, miếng dưa trong tay trượt xuống, rơi trên váy. Tri Thu vội vàng tiến về phía trước nhặt lên rồi vứt ra xa, sau đó dùng khăn lau đi: “ Nô tỳ quỳ nửa ngày, càng nghĩ càng thấy áy náy, chẳng những không giúp được tiểu thư, lại còn liên lụy đến ngài. Cho nên, suy đi nghĩ lại, nô tỳ liền chủ động đến thư phòng của vương gia thỉnh tội, cầu xin ngài ấy đến Tử Đằng tiểu trúc.” Lãnh Băng Nguyệt nửa tin nửa ngờ: " Đi thỉnh tội còn cần phải chỉnh trang lại bản thân sao?” " Nô tỳ một thân chật vật, lo lắng vương gia hiểu lầm rằng ngài khắt khe với đảm hạ nhân chúng ta. Cho nên, xoa chút son phấn che đi khuôn mặt bị sưng đỏ. Nô tỳ cam tâm tình nguyện đến chỗ vương gia lãnh đòn, chỉ mong vương gia hết giận, không hiểu lầm tiểu thư nữa, tại sao khi lọt vào mắt người khác, bọn họ vậy mà lại ăn nói hàm hồ sau lưng nô tỳ?”. " Người khác cũng chỉ tùy tiện nhắc đến mà thôi” Lãnh Băng Nguyệt đối chủ đề: " Hơn nữa đến ngày thứ hai người cũng không mở miệng đề cập đến việc này, vì thế ta mới hỏi một chút.” " Nô tỳ vẫn chưa gặp được vương gia, cho nên không có gì tốt để hồi bấm” Gian ngoài có tiếng động, nha hoàn bị phái đến nhà bếp đã trở lại, hai tay trống rỗng vén rèm tiến vào. “Tổ yến đâu?” Tri Thu hỏi nàng ta: “ Không phải sai người đến phòng bếp lấy tổ yến cho chủ nhân sao?” "Tổ yến hết rồi. Quản sự trong phòng bếp nói, hôm nay vương gia sai người hồi phủ, làm vài món ăn, còn lấy tổ yến mà phu nhân ăn mỗi ngày mang đến quân doanh” “Mang đi?” Lãnh Bằng Nguyệt nhíu mày: "Ai ăn?” Tiểu nha đầu không lên tiếng Trị Thu hừ nhẹ một tiếng: " Còn phải nói sao? Nơi đó gian khổ như vậy, đồ ăn cùng với tổ yến nhất định là chuẩn bị cho Lãnh Băng Cơ ăn”. Vừa dứt lời, Lãnh Bằng Nguyệt vung tay lên, gạt hết hoa quả tách chén trên bàn xuống đất, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thở dốc liên tục. " Cho Lãnh Băng Cơ ăn? Nàng ta xứng sao! Nàng ta thì tính là cái thá gì?” Tiểu nha đầu co rúm lại, không dám tiếp lời. Trị Thu hỏi nàng ta: " Lãnh Băng Cơ vẫn chưa quay lại?” Tiểu nha đầu lắc lắc đầu: “Trước khi đi người kia có nói, vì thương thế của Vụ Phó tướng không ổn định nên đêm nay Vương phi nương nương sẽ ở lại quân doanh không trở về.” "Ở lại quân doanh? Chẳng phải trong quân doanh không cho phép nữ nhân ngủ lại sao? Nhất định là Lãnh Băng Cơ lấy cớ trị thương, cố ý nói quả lên, nán lại quân doanh không trở lại, nhờ đó mà tiếp cận Vương gia” Tri Thu nói như đinh đóng cột. Lãnh Băng Nguyệt phẫn nộ đan xen, sớm đã vứt lời khuyên nhủ của Triệu ma ma ra sau đầu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tiện nhân không biết xấu hổ, không phải chỉ biết chút y thuật thôi sao? Ở gì trong Vương phủ không chịu rời thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn ngang nhiên câu dẫn Vương gia, đây rõ ràng là đang khiêu khích với ta!” " Đúng vậy, từ trước tới nay Vương gia luôn ghét nàng ta, hận nàng ta thấu xương, sao có thể đối xử với nàng ta tốt như vậy, lại còn lấy tổ yến của tiểu thư cho nàng ta? Rõ ràng là nàng ta lấy cớ ép buộc Vương gia, tiểu thư chúng ta không thể khoanh tay chờ chết được. Nếu như Lãnh Băng Cơ phóng đại bệnh tình, lưu lại quân doanh mười ngày nửa tháng, sớm tối đều ở cùng Tướng quân, lâu ngày sinh tình, sợ là lúc ấy Tướng quân sẽ quên mất ngài rồi. Ngài phải chủ động một chút” "Ta còn phải chủ động như thế nào? Thành thân lâu như vậy, nếu không phải ta ra mặt đi tìm hắn thì hắn cũng sẽ không chủ động tiến vào cửa Tử Đằng tiểu trúc, hắn quyền cao chức trọng, chẳng lẽ mặt mũi của ta không đáng tiền sao?” "Tiểu thư đang giận dỗi với Vương gia sao?” Lãnh Băng Nguyệt cau mày: “Sóng gió lần trước còn chưa qua, Vương gia chẳng những không hòa ly với Lãnh Băng Cơ, lúc nóng giận lại còn đến quân doanh, khẳng định là còn đang giận ta. Triệu ma ma nói, ta không thể dồn ép quá đà, nếu không Vương gia sẽ cảm thấy ta không có liêm sỉ”. Tri Thu cười lạnh một tiếng: " Triệu ma ma đây là có ý gì, thế mà lại xúi giục ngài giận dỗi với Vương gia? Lẽ nào tiểu thư quên rồi, lúc đầu đại phu nhân không được Tương gia yêu thích, chẳng phải là do ngài ấy quá kiên cường, trước sau ôm một bụng tức giận, không chịu thua Tương gia? Triệu ma ma không cho ngài thân cận với Vương gia, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho Lãnh Băng Co." Trong chốc lát Lãnh Băng Nguyệt không lên tiếng. Nàng ta tất nhiên tự có cách nghĩ riêng của mình, từ trước đến giờ Tri Thu và Triệu ma ma đều không hợp nhau, hai người thích ngấm ngầm nói xấu sau lưng, muốn đè lên đầu đối phương. Còn việc tin tưởng ai, không tin tưởng ai, hiện tại đưa ra kết luận còn quá sớm. Nàng ta vẫn phải quan sát thật kỹ. Nàng ta do dự chốc lát: "Theo ý của ngươi, ta nên chủ động một chút đến quân doanh nhận sai?” “Dù sao cũng tốt hơn việc ngài ở trong phủ suy nghĩ lung tung. Lãnh Băng Cơ đến được quân doanh, chúng ta cũng đến được, tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp tục có cơ hội câu dẫn Vương gia” Chúng ta? Đáy lòng Lãnh Băng Nguyệt cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên lãnh ý: " Được, ngày mai ta liền mang theo Triệu ma ma đến quân doanh một chuyến, tìm Vương gia nói rõ ràng” Vẻ mặt Trị Thu âm u. Lãnh Băng Nguyệt ý tứ sâu xa nói: “Vẫn là người hiểu rõ tâm tư ta nhất, suy nghĩ thay ta, không uổng công là chủ tớ lâu ngày, yên tâm, chỉ cần ta làm Vương phi, ngươi chính là nha đầu có quyền thể nhất Vương phủ, Vương phủ có nhiều thị vệ và nô tài có tiền đồ để người chọn như vậy, người nhìn trúng người nào, tiểu thư ta liền làm chủ cho ngươi nở mày nở mặt gả đi, đảm bảo cho ngươi cả đời ăn ngon mặc đẹp” Tri Thu sững sờ, sau đó gắng sức ra vẻ tươi cười, khuôn mặt tràn ngập vẻ lo sợ: “Đa tạ ân điển của tiểu thư, nô tỳ không muốn xuất giá, chỉ muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ ngài” Quân doanh. Chờ Mộ Dung Phong tiễn Lão Tướng quân đi, trong doanh cũng đến giờ đi ngủ. Các binh sĩ từng người trở về lều trại của mình, toàn bộ quân doanh lại khôi phục sự yên tĩnh và nghiêm trang. Binh sĩ phụ trách cảnh giới nhìn thấy Vương gia nhà mình liên tục đi lại hai vòng tuần tra trong quân doanh, còn đến thăm Phó tướng hơn ba lần thì càng thêm phấn chấn tinh thần, trong lòng cảm động. Vương gia nhà mình mệt nhọc cả ngày, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, vậy mà lại tự thể nghiệm, đích thân giám sát nhiệm vụ cảnh giới trong quân doanh, bản thân mình còn có lý do gì. không nỗ lực cơ chứ? Đúng là không trả giá thì làm sao đạt được thành tựu, ngài ấy có thể trở thành người mà tướng sĩ tam quân của Trường An ủng hộ và kính trọng là vì đã bỏ ra sự kiên trì cùng nỗ lực mà người thường không làm được. Mà Phong Vương gia, hơn nửa đêm không ngủ, là bởi vì hắn không có nơi để đi.. Tại Vương phủ, Lãnh Băng Cơ ngủ trong chính viện của hắn, ép hắn ngủ ở thư phòng. Trong quân doanh, Lãnh Băng Cơ như cũ bá chiếm phòng của hắn, hắn không có nơi nào có thể đi. Trong quân doanh cũng không dư lều trại, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, trở lại phòng của Phó tướng, sai người trải giường nhỏ hành quân ở bên cạnh, cuộn mình nằm tạm một đêm. Ngày mai người khác tới hỏi, miễn cưỡng có thể lấy cớ là chăm sóc Vụ Phó tướng. Nếu như chạy tới chen chúc trong lều của kẻ khác một đêm, người ta nhất định sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường. Trong khi Lãnh Băng Cơ ngủ một giấc vô cùng thoải mái thì Mộ Dung Phong lại phải ngủ trong sự bực bội bứt rứt. Trằn trọc trở mình hồi lâu mới ngủ, ngày thứ hai lúc thức dậy, Vụ Phó tướng đã tỉnh lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong nằm ngủ bên cạnh mình, cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng, nắm chặt lấy tay Mộ Dung Phong, nghẹn ngào nói không nên lời. Mộ Dung Phong có chút xấu hổ, cũng may thân thể Vu Phó tướng vẫn còn yếu, kích động một hồi liền mệt mỏi, hắn cũng có thể thoát thân, ra ngoài tìm Lãnh Băng Cơ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe cho hắn ta. Lãnh Băng Cơ đã dậy từ sớm, cửa phòng mở rộng, bên trong trống không. Mộ Dung Phong hỏi binh sĩ phụ trách chăm sóc nàng, nói sau khi Lãnh Bằng Cơ tỉnh lại liền đến sân huấn luyện. Nữ nhân này sao lại không an phận như vậy, toàn bộ quân doanh là một đám lão nam nhân, nàng chạy đến sân huấn luyện làm. gì? Chẳng phải cố ý nhiễu loạn trật tự sao? Sắc mặt hắn trầm xuống, binh sĩ lắp bắp giải thích: "Mới đầu trong quân doanh có hai đầu lĩnh thân thể có chút không khỏe, mời Vương phi nương nương đến xem một chút. Sau đó có người thỉnh giáo Vương phi nương nương, một chiêu đánh ngã Thập Tam Kỹ bên cạnh Lão Quốc Công là chiêu thức gì. Nói qua nói lại liền ra hiệu một đám người đi đến sân huấn luyện”. Mộ Dung Phong nhấc chân đuổi về hướng sân huấn luyện, còn chưa tới gần, chăm chú nhìn kỹ, nhất thời cả người liền ngây ra. Đây, nữ nhân này đây là đang huấn luyện binh sĩ sao? Phản rồi! Muốn soán vị rồi! - -----------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]