Lãnh Băng Cơ còn đang xuân đau thu buồn thay người khác thì Mộ Dung Phong buông lỏng tay, nàng không đề phòng, cả người lập tức tuột xuống từ trên tấm lưng rộng lớn vững chắc của hắn xuống, hai chân rơi xuống đất, không tự chủ được “bịch bịch” lùi lại hai bước, suýt nữa ngồi sập xuống đất.
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng: “Cảnh cáo ngươi, sau này cách Cẩm Ngu xa một chút”
“Ta cũng không phải cái gì đăng đồ lãng tử, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Coi ta hiếm lạ nàng ta à?” Lãnh Băng Cơ khịt mũi coi thường: “Nữ nhân của Mộ Dung Phong ngươi, ta đều ước ao có thể cách xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu”.
Mộ Dung Phong nhấp môi mỏng rõ ràng, nói: “Nàng ta chỉ là biểu muội của ta”.
Lãnh Băng Cơ trịnh trọng chân thành nói: “Vậy bản thần y tuân theo quy tắc nghề nghiệp, hảo tâm khuyên người một câu, họ hàng gần kết hôn không tốt lắm đâu, tương lai hài tử sinh ra rất dễ xuất hiện dị dạng hoặc bị trí lực kém”
Ngọn lửa trên mặt Mộ Dung Phong bắt đầu bốc hơi, Lãnh Băng Cơ có thể cảm nhận được huyết áp của hắn cũng đang điên cuồng tăng vọt, thằng nhãi này lại tức giận rồi.
Mình nói chuyện đã uyển chuyển hết sức rồi, tình huống sinh hài tử không có lỗ đít cũng có thể xảy ra, chuyện này không phải là nàng ác độc nguyền rủa, mà là khoa học chứng thực đó.
Quả nhiên, Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng, thốt ra từng chữ: “Ai nói bản vương muốn cưới nàng ta?”
Lãnh Băng Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892633/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.