Mắt Kim Nhị nổ đom đóm, đưa tay sờ thấy dính máu, hắn bèn quát lầm lên: “Đứng ngây ra đấy làm gì? Lên hết cho ta!”
Đám công tử bên cạnh không biết lấy đâu ra can đảm mà vây lấy Lãnh Băng Cơ, xắn tay áo lên.
Mấy hôm nay Lãnh Băng Cơ vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, đang bức bối vì không có chỗ xả, nàng xoay vai, quật ngã tên đầu tiên rồi túm lấy tay gã thứ hai, dùng sức vặn gãy tay hắn ta.
Một đám lão gia không cam lòng yêu thế bèn nhào lên, nhất thời lật hết cả bàn ghế khiến tỷ muội bên ngoài hoảng sợ hét lên, tiệm trà trong nháy mắt đã loạn cào cào.
Lãnh Băng Cơ hơi đánh giá cao thể lực của mình, sau một hồi đấm đá đã thấm mệt, có phần quá sức. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng nghĩ ngợi, định cho đám công tử gan to bằng trời này chút thuốc, để chúng quỳ xuống, khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Nàng giả vờ mình không địch lại nên chạy trốn, thuốc đã nắm sẵn trong tay, còn liếc khẽ ra sau, chỉ chờ bọn họ đuổi tới là ra tay bất ngờ.
Bọn người kia không chịu từ bỏ ý đồ, gào lên như sói săn mồi. Lãnh Bằng Cơ mừng thầm, nhẩm đếm: “Một, hai, ba1”.
Nàng còn chưa kịp ra tay thì hai tên đang xông đến trước mặt nàng đột nhiên rú lên thảm thiết, ôm chân ngã nhào trên đất, tiếng rên rỉ thấu xương.
Tất cả đều sửng sốt, sau đó giống như bị quỷ ám vậy, ai nấy mềm nhũn hai gối, đồng loạt quỳ xuống.
Lãnh Băng Cơ chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892623/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.