Chỗ này Lãnh Băng Cơ từng bước ép sát, ngay trước mặt mọi người, Lãnh Bằng Nguyệt mạnh miệng nói ra trước đó, nhất thời có chút cảm giác không còn cách nào phản bác lại được. Dẫn đến rất nhiều gia quyển. nữ đều sôi nổi nhìn về phía này.
Thẩm Phong Vân cũng nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhớ đến khi ở trong khu mộ Tướng phủ, nàng chỉ liếc mắt một cái đã vạch trần thủ đoạn bỏ độc Lãnh Thanh Hạc của Kim thị, vui vẻ nói với Mộ Dung Phong: "Sao ta lại quên mất biểu tẩu chứ nhỉ, biểu tẩu chính là cao thủ giải độc đấy".
Mộ Dung Phong hừ một tiếng khinh thường: "Chút trò mê tín dị đoan của nàng cũng chỉ lấy ra lừa gạt bà ngoại được thôi, người mà cũng tin sao?"
"Không thử làm sao biết được? Phong Vân đã nhìn thấy tận mắt, khâm phục sát đất".
Thật ra Mộ Dung Phong đã cảm thấy đầu lưỡi ngứa ngáy từ lâu, biết rằng chất độc đã phát tác, chẳng qua chỉ dựa vào nội lựa đè nén lại, gắng gượng chống đỡ thôi. Xoay mặt đi, nhìn về phía Lãnh Băng Cơ đang đứng trong đám người, thấy nàng gương mặt hớn hở vui tươi tranh cãi với Lãnh Băng Nguyệt, trên mặt còn mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa, lửa giận dường như bắt đầu bốc lên, trầm giọng nói: "Lãnh Băng Cơ!".
Lúc này tâm trạng Lãnh Băng Cơ rất vui sướng, không ngờ đến lại bị Mộ Dung Phong nhắc đến trước mặt mọi người như vậy, kinh ngạc quay mặt sang, chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Mộ Dung Phong cố nén cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/892620/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.