Như Lãnh Băng Cơ đã nói, trong viện này có những bà tử lớn tuổi, bọn họ đã nghe ra mảnh khỏe qua lời Lãnh Thanh Kiêu. Bây giờ sau khi nghe nàng nói vài câu thì bọn họ cũng hiểu được ý tứ, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con Lãnh Băng Nguyệt đã thay đổi.
Kim di nương bị lời phản bác của nàng khiến cho á khẩu, ngược lại Lãnh Thạnh Kiều vẫn còn vô cùng mồm mép, nó thoát khỏi tay Kim di nương, giận dữ chửi ầm lên.
"Đồ tiện nhân, còn dám mạnh miệng sao? Không phải người ý vào việc thái hậu bất công mà cướp mất vị hôn phu của tỷ tỷ ta sao? Di nương đã nói với tỷ tỷ ta, sớm muộn gì cũng khiến người..."
Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy tình thế vô cùng cấp bách nên đã giơ tay lên tát thẳng vào khuôn mặt núc ních của thằng bé: "Câm miệng!"
| Lãnh Thanh Kiều giật mình, nó nhìn về phía Lãnh Băng Nguyệt đang trừng mắt với mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, oan ức bật khóc.
"Đệ đến đây để trút giận cho tỷ, nổ chết đám tiện nhân bọn chúng, vậy mà tỷ lại đánh đệ". Lãnh Bằng Cơ cười châm biếm, nàng quay người bước đi, khi bước tới cửa thì xoay lại, bình tĩnh nhìn Kim di nương.
"Còn một chuyện nữa ta muốn mọi người chỉ bảo, khế ước bản thân của hạ nhân bồi gả theo ta, dựa theo quy tắc có phải sẽ trở thành của hồi môi của ta không?"
Một bà tử gật đầu: "Đương nhiên rồi, làm gì có người nào đi theo tới phủ mà khế ước bản thân vẫn còn ở nhà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/247173/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.