Thấy sự chấp nhận của Hàn Lãnh Thiên với yêu cầu Lăng Lạc Nhân đưa ra,Phượng Kỳ hứng khởi cũng muốn tham gia. Đôi mắt âu yếm quay sang HànNgôn Duẫn, lời nói chưa kịp thốt lại bị ánh nhìn nghiêm khắc chiếu đến,lời tới cổ liền nghẹn trở vào. Vì sao số nàng không may mắn chứ? Cảmgiác bi ai =.=
“Cô nương là người hoàng gia Đông Quốc?” ThấyPhượng Kỳ an phận, Hàn Ngôn Duẫn quay sang Tề Vũ Đồng. Thực ra không cần hỏi hắn cũng biết thân phận của nàng, chỉ là cách nói khéo léo để cheđậy việc cho người theo dõi hành tung của họ. Và vấn đề may mắn nhất lànàng có mặt đúng lúc dầu sôi lửa bỏng!
“Đúng vậy!” Chỉ hai từkia đã đủ rồi, mặc dù không ý nghĩ gì, nhưng Tề Vũ Đồng vẫn chưa muốnnói rõ thân thế, hắn là ai, nàng không hề quen biết, nói nhiều sẽ thiệtbản thân. Cái cần thiết hiện tại, nàng phải nhanh chóng trở về quán trọ, nếu không…Bị ném về nước là chắc!
“Trẫm rất biết ơn việc cônương đã ra tay cứu giúp” Hàn Ngôn Duẫn khéo léo bỏ qua sự phòng bị củaTề Vũ Đồng với hắn. Đối với việc nàng giúp Tư Đồ Ngọc giải độc, đã giúphắn tránh khỏi một trận phong ba, nên trong lời nói cố ý nói ra thânphận.
“Trẫm?” Tề Vũ Đồng ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Phượng Kì, nếu nói như vậy vị tỉ tỉ này cũng không phải thân phận bình thường? Như thế…lời khi nãy nàng có đắc tội hay không? Nhưng chẳng phải có câu ‘không biết không có tội’ nàng chính xác là không biết, nên vô tội?
“Phải. Duẫn là hoàng đế Nam Việt quốc”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758680/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.