Chương trước
Chương sau
Chia tay phu thê Phượng Kỳ, Hàn Lãnh Thiên dự định sẽ trở về, hiện tại đã đến giấc trưa của Lăng Lạc Nhân. Nhưng mọi thứ đâu được như ý? Hắn phải đến gặp vị bằng hữu bàn việc Hàn Ngôn Duẫn đã giao phó, đành vất vả cho thê tử rồi.
Chuyện nhà tuy bận tâm, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, quốc gia đại sự rất hệ trọng, liên quan tới an nguy xã tắc, thiệt thòi bây giờ, để sau này hưởng phước lâu dài.
___________
Lại nói về Hàn Khiết Luân trơ mắt nhìn Sở Hoan Hoan nhẹ nhàng đánh bay từng người một, nữ nhân này cũng quá lợi hại đi? Lại đau lòng mặc niệm đám nam nhân nằm dài trên đường, lời lẽ từ miệng không thể nào thốt được.Thê thảm, rất thê thảm! Huynh đệ, thiệt thòi cho các vị.
Vậy là kế hoạch hoàn toàn chỉ dùng hai từ..thất bại để miêu tả. Nếu như đám người kia không động tay động chân thì nàng có tức giận mà ra tay nặng như thế? Mọi chuyện đều do cái tên nhiều chuyện Triệu Tử Khiêm kia, cần phải tìm hắn tính sổ.
"Triệu Tử Khiêm, ngươi mau ra đây cho Lão Tử" Qua lời hạ nhân, Hàn Khiết Luân biết được chủ nhân Thần Long Đường hiện tại đang ở phòng khách. Không nói hai lời, vẻ mặt hùng hổ tìm đến nơi.
"Két...xoảng" Tay Hàn Khiết Luân chưa kịp chạm vào, cửa lại tự dưng mở toang, tiếp theo là tách trà với tốc độ nhanh như chớp bay tới. Nội lực kia thực kinh hoàng, nếu không nhanh nhẹn nghiêng người tránh qua, nhan sắc tuyệt thế giai nam phải chia tay cùng gương mặt Hàn Khiết Luân rồi.
"Ngươi......Nhị ca?" Tức giận vì suýt nữa làm hại hắn bị thương, Khi định thần mới biết người ra tay vừa rồi là ai. Khóe môi Hàn Khiết Luân co giật, đây là cách chào hỏi khá đặc biệt mà hắn được nhận sao? >"<
"Cẩn thận âm lượng của ngươi" Từ xa đã nghe tiếng tên này réo gọi, bản tính ngày thường vẫn không thay đổi. Với Hàn Lãnh Thiên đây chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau...sẽ không đơn giản chỉ một tách trà =.=(bạo lực quá)
"Âm lượng?" Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí kia của Hàn Lãnh Thiên, Hàn Khiết Luân chẳng biết mình đã phạm tội tày trời nào, lại khiến ca ca hắn khủng bố đến vậy? Đôi mắt lại hạ xuống, kìa...đó chẳng phải nhị tẩu sao? Còn đang ngủ?
Cũng bởi quá mệt mỏi, lại không thể hồi phủ, Lăng Lạc Nhân đành để độ dày của gương mặt tăng thêm một lớp, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay phu quân mình. Dù biết khó nhìn, nhưng...trên trời dưới đất, ăn ngủ quan trọng nhất.
Khóe mắt Hàn Khiết Luân tiếp tục co giật, chỉ vì giấc ngủ nữ nhân kia mà định hủy dung nhan hắn? Nhị Ca huynh quá nhẫn tâm đi. Lại nhớ đến nữ nhân kia, Hoan nhi, khi nào nàngmới thực sự nhu nhu thuận thuận ngồi vào lòng ta như vậy?
"Lão Tam, chẳng phải ngươi đang thực hiện kế hoạch 'Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân' sao? Đến tìm ta làm gì?" Triệu Tử Khiêm khó hiểu chau mày. Sáng sớm tên 'Bá Vương' này đến làm loạn, bảo rằng muốn mượn ít người để dùng, vậy mà giờ lại tìm đến kêu gào. Không lẽ kế hoạch quá thành công, nên muốn bày tỏ sự biết ơn với hắn? =.=
Hắn ! Triệu Tử Khiêm. Là truyền nhân duy nhất của Độc Cóc. Chỉ vì phản đồ mưu hại, suýt nữa tính mạng quy thiên chầu ông vãi. Hiện tại được Hàn Lãnh Thiên cứu giúp, trở thành đường chủ Thần Long Đường cũng là một tay y thuật vô cùng cao thâm. Trên giang hồ nhìn ra thì không liên quan triều đình. Trên thực tế, tin tức nội ngoại thành cùng các quận huyện, dù nhỏ nhất của Nam Việt quốc đều được nắm bắt. Đó cũng là kế hoạch cai quản của Hàn Ngôn Duẫn. 
Ở thời đại triều đình nào mà chẳng có tham quan ô lại? Có tham quan, tất sẽ có người dân chịu khổ. Vì thế, Hàn Ngôn Duẫn giao phó Hàn Lãnh Thiên cùng Hàn Khiết Luân thành lập một môn phái, chuyên giám sát hành vi của từng quan lại. Thường nói 'trời cao, hoàng đế xa' những tên tham quan sẽ lòi đuôi xấu xa khi không bị cai quản. Nhưng một khi bọn họ có hành vi không minh bạch, lập tức sẽ bị họa sát thân.
Một lần rồi hai lần, đến nhiều lần. Số tham quan không hiểu vì sao kinh thành xa vậy, mà bọn chúng vừa gây tội vài ngày lập tức bị lôi ra xử phạt vô cùng nghiêm khắc. Đôi khi còn đưa ra đầy đủ chứng cứ vô cùng xác thực. Hoàng đế trách phạt, khiến người sợ hãi vô cùng. Có kẻ đi trước, người sau sẽ tận lực tránh đi phiền phức. Số quan muốn tham ô vơ vét bách tính, hầu như không còn.
"Còn dám nói? Tất cả điều tại ngươi làm hỏng" Không nhắc thì thôi, nhắc tới là máu từ ngón chân Hàn Khiết Luân dồn lên não. Túm cổ áo Triệu Tử Khiêm kéo đến một nơi không ảnh hưởng tới giấc ngủ mỹ nhân, không chạm tới 'Sát Vương' đang rảnh rỗi cầm quạt dỗ thê tử>"< 
"Tại ta? Ngươi nói rõ xem?" Không phải chứ? Kế hoạch tốt như vậy lại thất bại? Chuyện này nhất định có vấn đề. Mà khoan...đây là chủ ý của tên tam vương gia,liên quan gì Triệu Tử Khiêm hắn mà đổ tội?
"Ngươi ra lệnh bọn thuộc hạ thế nào?" Hàn Khiết Luân tức giận nghiến răng nghiến lợi hỏi. Đã từng căn dặn chỉ cần chặn đường hù dọa, khiến Sở Hoan Hoan sợ hãi cầu cứu hắn. Vậy mà xem đi, còn đưa tay vuốt ve mặt mũi, khiến Hoan Nhi tức giận đánh cho te tua một trận, kế hoạch của hắn cũng theo đó mà tan rã luôn.
"Ta bảo bọn họ nên lưu manh nhiều một chút cho đậm chất giang hồ, diễn như thật mới không bị nghi ngờ" Triệu Tử Khiên đưa tay xoa cằm nghĩ ngợi nói, Đó,thấy chưa? Hắn thông minh như thế cơ mà? Nhưng vì sao lại thất bại? Bàn tay tiếp tục vuốt nhẹ cằm ra chiều suy nghĩ, sai sót nằm ở đâu?
"Ngươi có biết, lời của ngươi khiến bọn họ bị đánh...hoa rơi nước đổ không?"  Hàn Khiết Luân buông tay đang nắm cổ áo Triệu Tử Khiêm ra, quay mặt về hướng khác. Ôi thảm thương, nhìn cảnh tượng bầm dập đó,Hàn Khiết Luân lạnh cả người, thầm tự nhủ, tốt nhất về sau đừng phạm sai lầm gì với nữ nhân kia, nếu không...thê thảm a >"<
"Cái gì? Ngươi dám ra tay nặng như vậy?" Lần này đổi lại là Triệu Tử Khiêm túm cổ áo tên 'Bá Vương'. Bọn họ dù gì cũng là thuộc hạ đồng sinh cộng tử, giúp đỡ không được trả ơn, đổi lại là những trận đòn thương tích đầy người?
"Ta có cơ hội sao?" Hất mạnh tay đối phương, Hàn Khiết Luân chỉnh chu lại y phục. Nếu là hắn ra tay thì đâu đến nỗi như vậy? Cho dù bắt buộc diễn giả thành thật, ít ra cũng biết kiềm chế quyền cước. Đằng này...chọc giận nữ nhân kia, hậu quả tốt được à?
"Là tên chết tiệt nào nhảy vào phá đám?" Triệu Tử Khiêm gần như muốn gầm lên. Tức giận! Công sức bày ra để kẻ khác hưởng lợi? Không có cửa đâu. Phải tìm tên đó tính sổ, dám đả thương người Thần Long Đường của hắn?Chán sống rồi phải không?
"Là Hoan Nhi" Hàn Khiết Luân thở dài một hơi, trút đi bao nhiêu là khí thế, chỉ tại hắn sơ xuất cả. Còn nhớ lần đầu chạm mặt, cả người nàng được bao phủ một lớp gió sương cùng bụi bậm, người cực kỳ khó coi, không giống như hiện tại. Cũng chính vì điều đó, hắn lại quên mất, nàng là người đánh hắn cướp ngựa quý >"<
"Cái...Cái gì?" Không thể tin vào tai mình, Triệu Tử Khiêm rất đỗi kinh ngạc về sự thật này. Một nữ nhân lại đánh gục năm cao thủ có thể nói là khá trong Thần Long Đường? Ai nói cho hắn biết là hắn đã nghe nhầm đi >"<
Đôi mắt lại liếc nhìn Hàn Khiết Luân, cái tên này lại thích nữ nhân thuộc họ Sư Tử như vậy? Khẩu vị khá nặng nha, sau này xem ra có tuồng hay để thưởng thức rồi. Nhưng trước tiên phải diện kiến mẫu dạ xoa kia mới được, người như thế nào để một 'Bá Vương' coi trọng? Chắc hẳn rất đặc biệt.
"Người của ta đâu?" Bình tĩnh lại cũng nghĩ ra vấn đề cần hỏi. Bị nữ nhân của hắn đánh đến nỗi như vậy, không cần bàn luận cũng biết kẻ chịu trách nhiệm là ai rồi. Bất quá phí tổn Triệu Tử Khiêm sẽ vì tình bằng hữu mà lấy giá cao một chút. Coi như đã nể mặt mũi lẫn nhau đi?
"Đã cho người đưa vào Thiên Phụng Đường, hiện tại đại phu đang chữa trị" Ngẫm nghĩ lại hôm nay là ngày kém may mắn của Hàn Khiết Luân. Sau khi đưa Sở Hoan Hoan về phủ, hắn phải cấp tốc tìm người đưa năm 'Đại Anh Hùng' đi khám vết thương. Một 'Bá Vương' mà lén lút như một kẻ trộm, vì sợ nữ nhân kia phát hiện, thật mất thể diện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.