Liên Vương cười đầy ẩn ý nhìn con mèo nhỏ đang xù lông dơ nanh vuốt. Trên tay cầm xiên hồ lô, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Chỉ còn một cục hồ lô mọng cuối cùng, Tuyết Dao há to miệng tính ăn hết thì cục hồ lô ấy chợt biến mất.
- Huynh… PHONG LIÊN VƯƠNG, tên khốn nhà huynh. Mau trả kẹo hồ lô lại cho ta.
Màn truy đuổi của của Tuyết Dao và Liên Vương lại diễn ra. Một người đuổi một người chạy. Đến cuối cùng nàng lại vì kiệt sức mà không thể đuổi nổi. Tuyết Dao dừng lại thở hắt ra từng hơi dài.
- Sao rồi ? Không thể đuổi được nữa hả ?
Lúc này Liên Vương mới quay lại, đưa tay ra tính đỡ nàng dậy. Tuyết Dao giận dữ nhìn bàn tay trước mắt mà nhào vào cắn một cái. Tiếng hét oan nghiệt của Liên Vương vang vọng cả một đường phố. Nàng nhìn thành quả của bản thân mà trưng ra vẻ mặt đắc ý nhìn y.
- Cô muốn cắn chết ta sao ?
Liên Vương nhăn nhó ôm bàn tay còn in hằn dấu răng của Tuyết Dao. Nàng cười tươi đứng dậy phủi y phục lè lưỡi trêu y.
- Đáng đời.
Rồi sau đó liền bỏ đi mặc kệ vết cắn trên tay nàng gây ra. Liên Vương chật vật chạy theo nàng, gương mặt vẫn còn nhăn nhó vì đau.
- Ông chủ cho ta bán chiếc trâm này.
- Của cô nương 20 quan tiền.
Tuyết Dao từ trong tiệm cầm đồ bước ra, trên tay là 20 quan tiền vừa đổi.
- Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933884/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.