-Con đường đi không quá xa và khó khăn để tới Giang Châu. Kiệu đi nửa ngày là có thể tới. Nàng đưa mắt dò xét nhìn ra phía ngoài. Trước mắt đã là Giang Châu. Từ đây đã có thể nghe thấy tiếng khóc hoà lẫn vào tiếng trẻ nhỏ khóc. Một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng khó chịu mà nhăn mày. Đưa khăn che lên đeo vào, nàng bước xuống kiệu. Trước mắt Tuyết Dao là cảnh tượng xác chết đầy đường, xương thịt sớm đã bị thối rữa bọ bâu quanh cùng tiếng vo ve khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Phía xa xa là hình bóng một người mẫu thân gương mặt lấm lem ôm đứa con đang khóc. Lính tuần dọn xác chết không hết, từng người từng người được đưa đi hoả thiêu.
Nhìn thấy nàng, Lâm huyện lệnh liền chạy ra chào đón, trên mặt ông vẫn còn đổ những giọt mồ hôi. Gương mặt tái đi dường như đã mấy ngày không được nghỉ ngơi. Trong lòng nàng bỗng dưng lại cảm thấy nhói đau.
- Tham kiến công chúa điện hạ. Nơi này không tiện để nói chuyện, mời người về huyện phủ rồi từ từ nói sau.
- Được, phiền Lâm huyện lệnh dẫn đường.
Quay người bước đi, nàng lại càng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết hơn của đứa trẻ đang trong lòng nữ phu kia. Bỏ lại tất cả, nàng cùng Lâm huyện lệnh đến huyện phủ. Đó là một nơi cách khá xa thị trấn. Xung quanh đường phố hiu vắng như đã bị bỏ hoang. Mở cánh cửa bước vào, bên trong huyện phủ là tất cả những người dân chưa nhiễm độc đang ngồi tụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933859/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.