Hạnh phúc chưa được bao lâu thì tai hoạ ập tới. Vào cái tối định mệnh hôm ấy, Dung Hoàn đã xảy ra chuyện. Vốn tưởng rằng sẽ mãi mãi bên nhau nhưng thân thể nàng đã bị ô uế cộng thêm việc xuất thân thấp kém. Nếu cố chấp ở bên Lâm Trương Kiệt thì hắn sẽ bị người đời đàm tiếu nói ra nói vào. Mang theo bao khổ đau uất hận, nàng gói đồ đạc mang hết tất cả đi. Trước khi rời ra ngôi miếu đã từng có biết bao kỉ niệm đẹp của nàng và hắn, Dung Hoàn bất giác mà quay đầu lại nhìn. Quỳ gối trước tượng quan âm, từng giọng nước mắt lã chã trên gương mặt xinh đẹp, thấm vào vết thương trên má.
- Quan âm ở trên trời linh thiêng. Nếu ông trời đã muốn trêu đùa với ta thì xin hãy để chàng được bình yên suốt quãng đời còn lại. Dung Hoàn nguyện chịu đựng tất cả những gì tủi nhục nhất.
Chắp tay trước ngực, nàng quỳ lạy dập đầu trước tượng quan âm. Lòng nuối tiếc những gì đã qua. Nhưng có lẽ đây là điều nàng đáng phải nhận vì đã giết chính mẫu thân của mình.
" Lâm Trương Kiệt, chàng nhất định phải hạnh phúc."
Bình minh đã lên mà lòng người thì mãi thổn thức. Dung Hoàn bước ra khỏi ngôi miếu đi về một nơi hoang vắng.
Ở bên kia, Lâm Trương Kiệt đang vội vã thay y phục. Sáng nay hắn đã ngủ quên nên hiện tại đã là giờ thìn ( từ 7h - 9h ở đây là tầm 7h30 nhé ) hắn chạy xuống nhà bếp mang đi một ít đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933845/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.