Điệu nhạc du dương tiếng đàn bay nhẹ trong gió tạo nên âm điệu tha thiết đi sâu vào trong tâm trí con người. Đôi tay trắng thon dài nhảy múa trên từng dây đàn. Cả thân hình nhỏ bé cứ thế đung đưa theo giai điệu bản thân tạo ra. Đã rất lâu rồi nàng không được yên tĩnh ở một nơi mà thưởng nhạc như vậy.
Tuyết Dao ngồi dưới một gốc cây, bên cạnh là một ngôi đình nhỏ. Phía trước mặt lại là hồ nước rộng lớn. Hai bên hồ dương liễu đua nhau rủ xuống nước. Cây lá vừa xanh lại vừa xum xuê tạo nên một khung cảnh đẹp lại nên thơ.
“ Ngợp dương bóng liễu rủ bên hồ
Bóng người con gái tay cầm ô
Tiếng đàn ai đánh vương chữ hận
Để đời thương tiếc mãi ngàn thu “
Dường như tất cả đều im lặng để lắng nghe tiếng đàn của nàng. Từng tiếng đàn cất lên là một câu chuyện được mở ra. Phải chăng đây là lời dự đoán từ chính bản thân nàng. Tiếng đàn mang theo bao xúc cảm khác nhau từng đợt bay vào gió. Bất chợt thanh điệu vút lên cao rồi tắt hẳn. Đôi tay nhỏ bé đặt trên dây đàn đưa mắt nhìn về phía trước.
- Huynh là đứng đây từ khi nào ?
Không cần quay lại nhìn nàng đã nhận ra đó là Liên Vương. Bước chân của y rất đặc biệt. Nó không tạo ra bất kì âm thanh nào tựa như đã hòa vào cùng với gió. Tuy nhiên nếu như cảm nhận kĩ vẫn có thể nhận ra bước chân này có ba phần nội lực.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933819/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.