Trong điện tam hoàng tử, nàng ngồi bên cạnh hắn nhưng lại vô cùng hờ hững. Tại sao chứ ? Hắn đã làm gì sai ? Dư Niên đưa ánh mắt đau buồn nhìn Tuyết Dao. Cả hai tiếp tục rơi vào im lặng. Hắn biết trong lòng nàng giờ đây có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều thắc mắc. Nhưng hắn lại không có đủ can đảm để hỏi nàng, không đủ can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Hắn sợ mất nàng.
- Tuyết Dao muội sao lại không nói gì vậy ?
Không thể chịu nổi không khí ngột ngạt như vậy hắn liền lên tiếng. Nàng đan hai tay vào nhau, co người lại ngồi bên cạnh hắn. Nghe thấy câu hỏi của Dư Niên, Tuyết Dao vẫn cúi mặt xuống đất mà lắp bắp trả lời.
- Muội… Muội chỉ là… hơi bất ngờ một chút.
Người nàng luôn trân trọng, người nàng luôn coi như vị huynh trưởng giờ đây lại nói yêu nàng. Vốn tưởng rằng hắn đối với nàng như vậy cũng chỉ vì nàng nhỏ tuổi hơn hắn, chỉ vì hắn coi nàng như muội muội. Nhưng hôm nay nàng biết rằng không phải như vậy.
- Muội ngẩng mặt lên nhìn ta được không ?
Hắn nhìn vào thân hình nhỏ bé đang ngồi bên cạnh hắn mà như xa mãi. Tuyết Dao không trả lời, tay vẫn đan chặt vào nhau cúi mặt xuống.
- Tuyết Dao…
Trong lời nói của hắn có chút bi thương. Hắn đau xót nhìn nàng, hắn đau, đau lắm chứ. Nhưng hắn có thể làm gì được đây ?
- Muội nhìn ta đi, có được không ?
Đôi tay lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933802/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.