Loài người ngu dốt, mau đứng lại.
Phượng hoàng gầm lên một tiếng rồi bay sát về phía nàng. Tuyết Dao cảm nhận được phía sau là cả một luồng khí lạnh. Mặc dù cả người dường như đã cạn kiệt sức lực nhưng nàng không cho phép bản thân dừng lại. Bởi lẽ nếu dừng lại Liên Vương sẽ gặp nguy hiểm. Gió nhẹ thổi qua lạnh buốt lưng, nàng xoay người né tránh từng đợt lông phượng sắc nhọn lao tới.
Bước chân nàng càng chạy nhanh thì máu cũng theo đó mà chảy xuống càng nhiều. Nếu như cứ như này nàng thật sự sẽ không trụ nổi nữa. Bước chân nặng nề nện xuống mặt đất khô khiến cơn đau từ từ truyền ra khắp cơ thể. Nó như một con sâu cắn từng cơ quan nội tạng trong nàng.
" Tuyết Dao, mày không được dừng lại. "
Nàng tự nhủ bản thân như vậy nhưng sức cùng lực kiệt làm sao có thể chạy tiếp. Con phượng hoàng càng ngày càng đến gần phía nàng hơn. Nó gầm lên rồi lao xuống phóng ra từng tia nhỏ như kim nhắm nơi nàng mà lao tới. Từ vai, tay, eo rồi chân từng chỗ một đều có vết thương. Nếu như cứ trốn chạy như này thì sớm muộn gì nàng cũng bị nó đuổi kịp.
Trong đầu nàng lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa. Tuyết Dao xoay người lấy đà nhảy vụt lên, đưa kiếm đỡ lấy từng chiếc lông vũ sắc nhọn đang lao vụt về phía mình.
- Đi chết đi.
Một kiếm chém xuống cánh của nó làm nó kêu lên đau đớn. Nàng được đà nhảy lên người nó cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933783/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.