Nửa đêm, một bóng đen lặng yên không một tiếng động đi vào nông gia tiểu viên này, trựctiếp vào gian phòng cách vách của Kiều Thanh.
”Chủ tử, thuộc hạ đã tới chậm. Người không sao chứ?” Một người trẻ tuổi nam nhân mặc y phục dạ hành vừa vào cửa đi nhanh đến trước mặt nam nhân nhẹ giọng hỏi.
”Phong Dương ngươi đã đến rồi, “ nam nhân mở to mắt nói, “Ta đã không có việc gì. Ngươi làm sao tìm được đến nơi đây?”
”Thuộc hạ nghe được có người nói nơi này đột nhiên xuất hiện một nam tử ánhmắt nhìn không thấy, nghĩ có thể là chủ tử, liền chạy nhanh tới đây.”Phong Dương nói xong lại có chút vội vàng nói, “Chủ tử chúng ta đi nhanh đi, Văn Hoa thành bên kia có động tĩnh.”
Vẻ mặt của nam nhân thay đổi, đi được hai bước lại ngừng lại: “Lấy giấy bút đến.”
Phong Dương nhìn xung quanh một chút, từ giá gỗ thô ráp bên cạnh một cái thôrất nhanh cầm lấy giấy bút đưa cho nam nhân. Nam nhân cầm bút qualoa viết vài chữ rồi từ trong lồng ngực lấyra một khối ngọc bội màu đỏnhư lửa đặt lên phía trên tờ giấy.
”Đi thôi.” Nam nhân đitới ngoài cửa, Phong Dương nhìn thoáng qua ngọc bội cùng tờ giấy kiatrong lòng cả kinh (giật mình) nhưng vẫn chạy nhanh đuổi kịp cước bộ của người nọ.
Trong phòng cách vách, Kiều Thanh nghe thấy độngtĩnh bên ngoài trợn tròn mắt nằm ở trên giường tay phải nắm thật chặtmột thanh chủy thủ.
Mãi cho đến khi trong viện hoàn toàn yên lặng xuống Kiều Thanh mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường sang phòngbên cạnh, liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muu-tri-noi-rang-vuong-gia-rat-phuc-hac/137414/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.