🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một vị ma ma lớn tuổi lo lắng mà nói hai câu, sau đó xoay mặt đi về phía trước hướng tới một chiếc xe ngựa mà đi.
“Giống như có vẻ nàng đang có chút khó chịu.”
Nhưng mà vấn đề quan trọng là cho dù thân mình khó chịu, cũng phải cắn răng mà chịu đựng mới phải, nàng xuống xe để làm gì?
Ma ma đi ngang qua xe ngựa, Duệ Vương phi biết nàng, ló đầu ra hỏi: “Bị làm sao vậy? Lâm ma ma?”
Cung nhân bị gọi là Lâm ma ma hướng về phía Duệ Vương phi cúi thân mình: “Trắc phi nương nương của Hạo vương phủ gần đây hai ngày thân mình vẫn luôn khó chịu, lúc nảy ngồi ở trên xe ngựa bị đong đưa một chút, đã nôn rất nhiều. Lão nô không dám tự làm theo ý mình nên đi tìm Lâm phi nương nương để xin cái chỉ thị”
“Hôm nay bận rộn như vậy, Lâm phi nương nương nắm giữ phượng ấn, nơi đó chắc cũng đang vội đến mức sứt đầu mẻ trán, vì việc nhỏ như vậy mà đi quấy rầy nàng, ta sợ là không hay lắm đâu?” Duệ Vương phi có lòng tốt nhắc nhở.
Lâm ma ma cười nói: “Cảm ơn Duệ Vương phi nhắc nhở, lão nô hiểu rõ. Chẳng qua là ngài đã quên đưa tang cần có mấy điều đáng chú ý hay sao, lão nô chẳng qua là đang sợ phạm phải những điều kiêng kị đó thôi?”
Sau đó nhỏ giọng, thì thầm hai câu với Duệ Vương phi.
Ngay tức khắc Duệ vương phi đột nhiên nhận ra: “Thì ra là chuyện vui, ma ma, nhanh, mau đi thôi, đừng chậm trễ nữa”
Lâm ma ma dùng thân hình mập mạp của mình xông ra, vội vàng chạy đi.
Lãnh Băng Cơ còn có chút khó hiểu: “Sao vậy? Có gì quan trọng à?”
Duệ vương phi nhìn nàng có chút kỳ quái: “Đã sớm nghe mọi người truyền tai nhau nói ngươi là Tiễn Tử Quan Âm, ta còn không tin. Bây giờ nhìn lại quả thật là danh bất hư truyền.
Lần này ngươi đã trở thành một miếng bánh mà chạm vào có thể bỏng tay rồi”
Lãnh Băng Cơ càng hoang mang hơn: “Chuyện gì liên quan đến ta vậy?”
“Vừa rồi ma ma mới nói trên người tam muội ngươi đã nhiều ngày rồi không thấy kinh nguyệt, thêm nữa lại nôn mửa dữ dội, chỉ sợ là có chuyện vui Nữ nhân mang thai không thể đưa tang, nàng ta đương nhiên không dám sơ suất, muốn bẩm báo cho Lâm phi nương nương biết”
“Có tin vui sao?”
Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc. Nói cho cùng Lãnh Minh Nguyệt gả vào Hạo Vương phủ đã lâu nhưng mãi vẫn không có thai. Giờ bỗng dưng nghe được tin tức này quả thật là rất kinh ngạc.
Chính nàng kiểm tra thân thể cho Lãnh Minh Nguyệt không thấy có gì bất ổn, hoàn toàn có thể thụ thai bình thường. Một đoạn thời gian trước bản thân vẫn luôn hiểu lầm nghĩ rằng không biết có phải Hạo Vương có bệnh nào không tiện nói ra không. Hiện giờ nhìn lại có thể thật sự là do duyên phận chưa tới. Khi thời điểm đến đứa trẻ không phải là tự nhiên xuất hiện hay sao?
Duệ vương phi gật đầu: “Xem ra là đúng tám chín phần mười. Ngươi xem, ca ca cùng với muội muội ngươi thành thân đã mấy năm vẫn chưa có con, lần này ngươi về lại kinh thành, tin vui liền không ngừng xuất. Ta thật sự tâm phục khẩu phục y thuật này của ngươi. Cuối cùng thì lần này Hạo Vương cũng đã hoàn thành được tâm nguyện.”
Sở Nhược Hề có thai thì thôi, không hiểu Minh Nguyệt lại trùng hợp kiểu gì không sớm không muộn lại ngay sau khi nàng trở về kinh thì liền có thai. Nhưng vấn đề là nàng chưa từng chẩn bệnh cho Lãnh Minh Nguyệt mà?
Bản thân chẳng lẽ thật sự là thể chất cá chép Tiễn Tử Quan Âm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.