🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Bị dọa ngốc rồi, cả mặt đều xanh xao tái mét. Hắn không đoán được, đám người Kim Nhị lại bại hoại đến vậy, tai vạ đến nơi, tất cả đều bo bo giữ mình, để lại hắn một mình ở trong này bị kiện. Quản sự của Phù Du Các hỏi hẳn danh xưng là gì, nhà ở nơi nào, khớp hàm cắn chặt không chịu nói”
Mộ Dung Phong đứng lên: “Bổn Vương cũng nên lên sân khấu rồi”
Sau đó xoay mặt không yên tâm dặn dò đi dặn dò lại Vụ phó tướng một tiếng: “Hai người tiểu nhị kia cũng phải an bài tốt, còn có, việc này không cần nói cho Vương phi”
Vụ phó tướng cười “khà khà”, lòng oán thầm, là sợ thủ đoạn thâm hiểm này phá hủy hình tượng đơn thuần ngây ngô của người trong lòng Vương phi nương nương?
Lãnh Thanh Kiêu trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, đến tột cùng phải báo tin cho ai, sẽ cứu mình ra ngoài. Hết lần này đến lần khác, ngày thường bạn tửu nhiều vô số, nhưng luận về thâm giao, không có ai là phù hợp.
Nếu phải báo tin cho bọn họ, thì còn không bằng bảo Lãnh Thanh Hạc đến. Trong mấy năm nay, bình tĩnh mà xem xét, Lãnh Thanh Hạc đối với hắn không tồi.
Cái này chính là, khi xảy là chuyện, thì mới biết được ai là huynh đệ ai là người dưng. Trong tiệm, tiểu nhị đẩy đám người ra, thét to đưa hắn ta đến quan phủ.
Mộ Dung Phong vừa lúc xuất hiện đi qua, ánh mắt ngạc nhiên, ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chưởng quầy nhìn lên, lập tức xoay người quỳ rạp xuống đất: “Khởi bẩm Phong Vương gia, người này bức tử conuong trong gánh hát rong của tiểu nhân, đang muốn đưa hắn đến gặp quan phủ”
Lãnh Thanh Kiều đã nhận ra hắn, trong lòng thầm kêu khổ, không biết như thế nào cho phải.
Mộ Dung Phong nhíu mày nhìn hắn, bàn tay to vung lên: “Người này bổn vương biết, án mạng này, cứ giao cho bổn vương đến xử lý
Sau đó quay mặt phân phó Vụ phó tướng: “Đi theo chưởng quầy nhìn một cái, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng ra”
Vụ phó tướng lĩnh mệnh, cùng chưởng quầy tất cả đều lui xuống.
Mộ Dung Phong xoay người, quay vào Nhã Tương. Lãnh Thanh Kiêu trong lúc nhất thời có chút chân tay luống cuống, yên lặng theo sát đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Không cần họ Mộ Dung Phong đặt câu hỏi, hắn đã đem chuyện vừa mới xảy ra, kể rõ ngọn ngành với Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong nhấc tay, ý bảo hắn ngồi xuống phía đối diện, rồi mới trầm giọng mở miệng.
“Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đạo lý kết bạn này, không cần bổn vương nói, ngươi cũng đã biết. Cùng loại người như Kim Nhị kết bạn, hắn sớm hay muộn cũng sẽ mang đến tai họa cho ngươi, chuyện hôm nay, chính là hậu quả”.
Lãnh Thanh Kiêu cúi đầu, không nhìn rõ thần sắc: “Đã biết”
Mộ Dung Phong tiếp tục nói: “Lúc trước tỷ tỷ ngươi Băng Nguyệt, chính là vì nhìn nhầm người, bị Kim Nhị làm hại, cả đời bị hủy, ngươi nên đã biết lấy đó làm gương, như thế nào mà không cẩn thận, lại dẫm vào vết xe đổ của tỷ tỷ người rồi?”
Lãnh Thanh Kiêu trầm mặc một lúc lâu, không nói gì.
“Ngươi là không tin?”
“Không có”
“Phương Phẩm Chi cùng Kim Nhị giao hảo, lúc trước nhị tỷ người mỗi ngày dùng Ngưng Hương Đan chính là của Phương Phẩm Chi vì kiếm lời bán cho nàng, việc này, ngươi cũng nên biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.