Lúc Lãnh Băng Cơ trở về nhìn Nam nhân mặt rỗ thì đã tính toán trước cả rồi. Nàng đi vòng quanh hắn một vòng, giọng nói lạnh lẽo âm u như Diêm Vương đến lấy mạng: “Hắn nói dịch bệnh này là do ngươi giật dây hả?”
Nam nhân mặt rõ cắn chặt răng, dáng vẻ thấy chết không sờn, hung tợn trợn mắt nhìn nàng không nói một lời, nhưng trán hắn lại chảy đây mồ hôi lạnh.
“Người Nam Chiếu các ngươi cũng chỉ có thể dùng trò bẩn thỉu này mà thôi”
Dưới ánh sáng của đèn lồng, gã mặt rõ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
“Ngươi… Làm sao ngươi biết?”
Lãnh Băng Cơ cười khẽ một tiếng tràn ngập giễu cợt, nàng lắc lắc con dao trong tay: “Người anh em kia của ngươi không chịu nổi hình phạt, những gì hắn biết thì đều đã thú nhận cả rồi. Đương nhiên là tất cả tội lỗi đều đã bị đẩy lên trên người của ngươi cả rồi, vậy nên giết ngươi thì cũng chỉ là trừng phạt đúng tội mà thôi. Ta thấy giữ cái mạng của ngươi lại cũng đã không có giá trị gì nữa rồi”
Phải nói là cách hỏi cung của Lãnh Băng Cơ rất có tác dụng, nàng thật sự đã dọa sợ đối phương rồi.
Nam nhân mặt rõ đã mồ hôi lạnh đầy người nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Lời hắn nói chưa chắc đã là thật”
Lãnh Băng Cơ cũng không dông dài: “Ví dụ như cái gì?”
Gã mặt rõ do dự một chút rồi cắn răng nói: “Người ngươi muốn điều tra chính là thái tử điện hạ của Nam Chiếu chúng ta, Na Dạ Bạch”
Con mẹ nó, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006318/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.