🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vân Triệt kiêu ngạo ưỡn khuôn ngực nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn tràn đầy hào phóng: “Sau này nếu muội muốn ăn kẹo, đến hôn ta, ta có thể biến ra kẹo ngọt cho mu Tiểu cô nương là một đứa nhỏ tốt, cô bé nghĩ rằng có chuyện tốt như vậy nhất định phải nói với các bạn khác, chia sẻ nó với mọi người.
Vì vậy, sau khi ăn kẹo xong, cô bé đã nói với những người bạn cùng chơi khác. Ta nói cho ngươi, ngươi nói cho người khác, có rất nhiều con mèo tham lam vây quanh bên người Vân Triệt, nhìn khuôn mặt Vân Triệt mà chảy nước miếng.
Khuôn mặt Vân Triệt đầy nước miếng, trông rất khó coi “Nam nhi hôn ta không tính, chỉ có nữ nhi hôn ta mới linh nghiệm, mọi người xếp thành hàng, chú ý trật tự, không được tranh giành”.
Một đám tiểu nha đầu nghe vậy, chen chúc nhau giành lên trước, ôm hôn Vân Triệt, ta một ngụm, ngươi một ngụm, cứ như gà mổ thóc vậy.
Một đám tranh giành với nhau, tất cả kẹo giấu trong tay áo của Vân Triệt ào ào rơi vào trong ao cá.
Quào, thật sự rất thần kỳ, ánh mắt đại gia hỏa nhìn thẳng.
Thế là kẹo của Vân Triệt đã rơi hết, cho dù các tiểu nha đầu có hăng hái hơn cũng không thể biến ra kẹo nữa.
Mặc dù tâm nguyện không được thỏa mãn, các tiểu cô nương có hơi thất vọng, nhưng vẫn vô cùng ngưỡng mộ Vân Triệt, xem cậu bé như một vị thần.
“Vân Triệt, sau này lớn lên, ta muốn gả cho huynh, như thế thì mỗi ngày chỉ cần hôn huynh là sẽ có kẹo ăn”, tiểu nha đầu là người đầu tiên hứa hẹn.
Mắt Vân Triệt ngay lập tức nổ đom đóm: “Được rồi, sau này ta sẽ xây cho muội một ngôi nhà lớn, cho muội thỏa mái ăn kẹo”.
Một câu nói như đâm vào tổ ong vò vẽ, các tiểu cô nương khác không ai nhường ai, bắt đầu tranh giành.
“Ta cũng muốn gả, ta muốn một xe ngựa kẹo”.
Những đứa trẻ trong học đường ở nhiều độ tuổi khác nhau, lớn hơn Vân Triệt rất nhiều, đầu óc cũng lanh lợi. Nhìn thấy cậu bé một mình vậy mà muốn độc chiếm tất cả cô nương, không cho đại gia hỏa làm loạn nữa, trong lòng nổi lên ý xấu đố ky.
“Ta có một ý kiến hay, tất cả các người ai cũng không cần phải tranh giành”.
Một đám tiểu nha đầu quay lại nhìn cái tên đang nói chuyện.
Tên kia nghiêm túc: “Cái ao cá này không phải kho báu sao? Các người đẩy Vân Triệt vào trong đó, là có thể có sinh ra một đám Vân Triệt rồi. Đến lúc đó, mỗi người dẫn một người về nhà, không phải là không cần tranh giành sao?”
Một đám tiểu nha đầu vừa nghe ý kiến này cảm thấy không tồi đều gật gù đồng ý.
Đương nhiên là tiểu Vân Triệt không thể đồng ý, có cái gì vui chứ, trong đất mọc ra đồ ăn, còn có thể mọc ra em bé? Chỉ có tiểu hài tử mới tin! Từ lâu mẫu thân đã phổ cập những kiến thức này cho nó rồi, hạt giống nhất định phải nuốt vào trong bụng mới có thể bén rễ thành bé cưng.
Nhưng mà không thể ngăn nổi một đám nhiều người hợp sức lại như vậy, một đám hài tử vây quanh, có một cái đâu cường tráng, dáng người cao lớn, đẩy cậu bé một cái vào trong ao cá, cứ một người rồi lại một người đồng tâm hiệp lực muốn chôn cậu bé vào trong đó.
Ao cá này không nhỏ, Vân Triệt chân ngắn không bước lên được, nếu không phải cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng xinh đẹp được các tiểu cô nương thích, có lẽ cậu bé đã bị chôn luôn xuống đất.
Mấy ngày nay, tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất này luôn có thư đồng đi theo hầu hạ bên cạnh, sợ chủ nhân nhà mình bị ức hiếp. Bọn nhỏ tất nhiên là không biết nặng nhẹ, bọn chúng không biết Cừu gia dù sao cũng không thể trêu đùa, sợ tới mức vội vàng tiến lên ngăn cản.
Tiền Hạ Yên đến đây muốn hỏi chủ nhân nhỏ nhà mình có đói bụng không, có khát không, nhưng cô bé tìm một vòng cũng không tìm được, bây giờ lại thấy một đám tiểu hài tử vây quanh ao cá, làm ầm ï, cô bé mới đến gần xem thử, tại sao trong ao cá lại mọc ra một tiểu hài tử? Lại gần nhìn lần nữa, tuy rằng mặt mày đầy bụi đất, thế nhưng không thể không nhận ra, đây không phải chủ nhân nhà mình thì còn là ai?
Tiền Hạ Yên sợ tới mức tay chân mềm nhũn, đám tiểu tổ tông này là muốn đập bể bát cơm của mình mà. Cô bé luống cuống tay chân, lôi Vân Triệt lên như nhổ một củ cải. Vân Triệt không nói chuyện, “phi phi” đất đá trong miệng, mũi, lỗ tai ra ngoài, sau đó măng chửi một câu “đệch mịa”, làm cho động tác của Tiền Hạ Yên hơi ngừng lại.
Chịu thiệt là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, bản thân mình ở trước mặt một đám tiểu cô nương bị đánh bay hết mặt mũi, bị hủy mất hình tượng! Điều này, cậu bé đã được Cừu Thiếu Chủ chân truyền, đầu có thể bị đánh, nhưng kiểu tóc không thể bị rối, mặt mày Vân Triệt dính đầy bụi đất, nhất là đôi mắt, vành mắt đã đỏ lên rồi, quả thật là rất mất thể diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.