🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước tiên nàng cứ an tâm điều dưỡng đi, mấy hôm nữa cơ thể khỏe hơn một chút thì cùng ta về Giang Nam”
Lãnh Băng Cơ khẽ “ừ” một tiếng, cúi đâu nhìn đứa nhỏ trong ngực mình.
Nhóc con hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Hàng lông mi ươn ướt khẽ run lên, mở ra một đôi mắt trong veo liếc nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, sau đó lại nặng nề khép lại, rồi ngủ thiếp đi.
Trái tim Lãnh Băng Cơ mềm nhữn như bông: “Đứa nhỏ này đặt tên là Vân Triệt đi, Lãnh Vân Triệt”
“Sao lại không để là họ Cừu?”
Lãnh Băng Cơ nhìn thoáng qua Phượng Lôi Ngọc ở bên kia, lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt: “Nếu như thế thì sẽ không công bằng đối với người khác”
Sự không công bằng mà nàng nói, ý là chỉ Phượng Lôi Ngọc.
Kế hoạch của Cừu thiếu chủ là để cho Lãnh Băng Cơ và Phượng Lôi Ngọc đổi thân phận cho nhau, để nàng có thể lấy cái tên Phượng Lôi Ngọc đứng vững gót chân tại Cừu gia.
Như vậy, thân phận của Phượng Lôi Ngọc sẽ bị nàng tước đoạt, cũng không thể quang minh chính đại xuất hiện bên người Cừu thiếu chủ như trước kia được nữa.
Nàng – Lãnh Băng Cơ nhất định sẽ vực dậy, nhất định sẽ đứng vững ở trên đỉnh kim tự tháp, trở thành cường giả, để cho người người ngước lên nhìn, chứ không phải giống như bây giờ, không một nơi nương tựa, chỉ có thể nhờ cậy vào người khác để tìm cách sinh tồn, chật vật hơn bao giờ hết.
Kỷ vương phủ, thư phòng.
Vu phó tướng nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe thấy Mộ Dung Phong ở bên trong đồng ý, lúc này mới mở cửa tiến vào.
Mộ Dung Phong ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm chặt, trên cằm là tầng râu đen, càng làm cho hắn thêm vẻ hốc hác và tang thương.
Vu phó tướng bước nhẹ, đóng cửa thư phòng lại.
Lúc này Mộ Dung Phong mới nhấc mí mắt lên, vừa lên tiếng, cổ họng khàn khàn.
“Có tin tức gì không?”
“Cừu thiếu chủ đã khởi hành trở về Giang Nam”
“Lúc nào, với ai2”
“Sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vừa ló rạng. Chỉ có vị phu nhân kia của hắn, còn có nhũ nương ôm hài tử lên xe ngựa”
“Không nhìn thấy vương phi?”
Vu phó tướng im lặng, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: “Vương phi thật sự đã đi rồi, vương gia, ngài đã tận mắt nhìn thấy, không còn nhịp tim đập và hô hấp nữa, sao có khả năng chết đi sống lại được?”
“Nhưng người Mạc Bắc và Nam Chiếu đều nói vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy rốt cuộc là ai mang Băng Cơ đi?
Nhất định là có nguyên nhân. Hơn nữa, ta không tin rằng Băng Cơ sẽ tự sát, nàng ấy là một mẫu thân, tình mâu tử thiêng liêng như vậy, ta không tin nàng ấy sẽ tự hại con mình”
“Vương phi nương nương đã rơi xuống vách núi, nhất định không có khả năng sống sót trở về.”
Vu phó tướng cẩn thận từng chút một khuyên bảo, cúi đầu đợi nửa ngày, Mộ Dung Phong cũng không nổi trận lôi đình như thường ngày, tàn nhẫn bác bỏ lại lời hắn ta. Lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Mộ Dung Phong nhìn thẳng về phía trước, cơ thể nghiêng đi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn thật sự không chịu được, hy vọng cuối cùng đã bị phá vỡ, cũng không chống đỡ nổi. Mộ Dung Phong chậm rãi ngã xuống.
Vu phó tướng cực kỳ hoảng sợ: “Người đâu, mau gọi lang trung đến đây!”
Mộ Dung Phong bị bệnh, hôn mê rất nhiều ngày.
Đại phu cũng hoàn toàn bó tay, nói rằng hắn quá mệt mỏi, mặc dù uống thuốc, cũng cần phải có thời gian dài để nghỉ ngơi.
Về phần khi nào hắn mới chịu tỉnh lại, vậy phải xem ý nguyện của hắn.
Huệ Phi và hoàng đế cũng sốt ruột, tìm các tên thuốc nổi tiếng khắp nơi, nhưng mà tâm bệnh vẫn cần phải chữa bằng tâm dược, nói nghe thì dễ nhưng liệu làm được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.